Nhưng Diệp Viên Viên bây giờ tản ra ba vạn mét.
Lúc này Diệp Viên Viên đi tới bên cạnh Tần Ninh.
Cơ thể bốn phía tản ra khí tức độc đáo.
Lạnh băng nhưng không còn hơi có vẻ non nớt, mà là mang theo một tia thành thục.
Giống như nụ hoa đang chờ nở đã nở ra từng khe hở cánh hoa…
“Chàng lại ra tay?”
Diệp Viên Viên lo lắng nhìn về phía Tần Ninh.
Trên khuôn mặt khuynh thành không có một chút tỏ ra vui vẻ nào vì đạt đến Thiên Nhân thất bộ, nàng mặt đầy trách cứ nhìn về phía Tần Ninh.
“Vốn đã định thả rồi, nhưng chạy thì cứ chạy đi, nhiều lời như vậy thì hút chút khí lực, làm thịt tên nhãi kia…”, Tần Ninh cười nói.
“Lần sau không được ra tay nữa!”
Bàn tay Diệp Viên Viên nhẹ nhàng kéo áo, lau vết máu trên khóe miệng cho Tần Ninh, nàng nhẹ nhàng nói: “Tiếp theo ai dám để chàng ra tay, ta liền giết kẻ đó!”
Lời vừa dứt, khí tức băng hàn giải phóng.
Tần Ninh cười một tiếng gật đầu.
“Chờ thời gian lâu như vậy không phải để cho các nàng trưởng thành sao, còn ta làm một thiếu gia tiêu dao vui vẻ? Nếu không chuyện gì cũng là ta ra tay, mệt lắm!”
Diệp Viên Viên thản nhiên cười một tiếng rất xinh đẹp.
Vù… Lúc này lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2592792/chuong-3521.html