“Trên thực tế, Thiên Âm cung nằm dưới lòng đất vạn mét nhưng lại mang theo khí tức vô cùng cường thịnh, mạch nước ngầm kết nối với nước biển này”.
“Lúc trước khi chúng ta ở trong Thiên Âm cung, độc tính ăn mòn của nước biển không mạnh như thế này”.
“Là bởi vì sự xuất hiện của hải đảo Thiên Ngoại sao?”
Tần Ninh cau mày.
Phải vậy không?
Cứ cho là đúng đi! Hơn nữa lại có nhiều Thiên Nhân như thế nhao nhao đi vào biển Thiên Ngoại, e rằng cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn.
“Sư phụ, bọn họ đều chuẩn bị thuyền cấp bậc bảo khí siêu phẩm, chúng ta phải làm thế nào?”
Thạch Cảm Đương không nhịn được nói.
Thật sự tò mò.
Bọn họ đã đi qua rồi sao?
“Đừng gấp gáp!”
Tần Ninh nhìn mặt biển, cười nói: “Chúng ta cưỡi cung đi!”
“Hả?”
“Để Cửu Anh kéo bay lên sao?”
“Cũng không tồi!”
Hai mắt trên đầu vai của Tần Ninh nheo lại, liếc Thạch Cảm Đương một cái.
Cửu Anh bây giờ đang rất phổng mũi! Tần gia có thể cưỡi ta! Ngươi muốn cưỡi ta mà được chắc?
Nằm mơ đi!
Tần Ninh nhìn mặt nước biển, từ tốn nói: “Không cần, từ từ đi qua là được!”
Vừa dứt lời, hai tay của Tần Ninh chậm rãi vung ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2592662/chuong-3483.html