Con nghé còi! Tần Ninh chính là con nghé còi, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.
Trấn Thiên Vương cười ha ha nói: “Vũ Sinh, đi lấy thứ ba vạn năm kia đến…”
“Mới có ba vạn năm!”
Nghe thấy lời này của Tần Ninh, khóe miệng Trấn Thiên Vương giật một cái.
Thật là muốn đập chết Tần Ninh.
Như ông ta bây giờ có thể đập chết bây giờ Tần Ninh sao?
Trấn Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Đã ba vạn năm rồi, có thể giữ lại được đã là không tồi rồi, ngươi còn chưa đủ thỏa mãn sao?”
“Chấp nhận uống đi!”
Tần Ninh đặt chén trà xuống, lúc này mới nói: “Thật ra thành Thánh không có tốt như vậy, ta sợ ngươi luyện tới Thánh Nhân, sẽ bị kinh sợ tột độ”.
“Nhưng mà tuổi thọ của lão phu đã gần đạt tới giới hạn cao nhất rồi!”
Trấn Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Tuổi thọ của Vương Giả, giới hạn cao nhất là mười vạn năm, tuổi thọ của lão phu đã sắp hết rồi...”
“Tới lúc đó thì chết thôi...”
“Ngươi...”, Trấn Thiên Vương phát hiện ra rằng mình thật sự có thể bị Tần Ninh chọc tức chết.
“Ta chỉ đùa một chút thôi”.
Tần Ninh cười nói: “Yên tâm đi, lần này quay trở về, ta sẽ sắp xếp thoả đáng, ít nhất, người của ta thì không thể chết được”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2592193/chuong-3333.html