Một từ vừa dứt, linh khí ùn ùn kéo đến…
Linh lực đó như thể hóa thành một bàn tay, dấu tay bình thường, bay thẳng lên trời.
Trong nháy mắt, lực lượng ngưng tụ.
Hơi thở cuồng bạo phóng thẳng lên trời.
Mặt đất ầm ầm rung động.
Chấn động này vừa xuất hiện đã ảnh hưởng đến cả mọi người trong tiên cung.
Võ giả khắp nơi đều tụ tập vào giờ phút này.
Cốc Tân Nguyệt cùng Cửu Anh cũng bay ra ngoài.
Tần Ninh muốn làm gì?
Thật sự phải dung hòa đại điện này để làm hành cung?
Giờ khắc này, hai người đứng trên bậc thềm trước cửa cung.
Linh khí thiên địa hùng hậu từ bốn phía tụ tập mà đến.
Tần Ninh lúc này đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh cung điện.
Phía trên đỉnh cung điện giống như một cây cột đá, dựng thẳng lên trời, cao vài trăm thước, càng hướng lên trên càng mỏng manh.
Mặc dù là trên đỉnh nhưng đường kính cũng phải đạt đến mười mét.
Lúc này Tần Ninh đang đứng ở nơi đó.
Cột đá to như vậy được điêu khắc một con rồng và một con phượng phía trên, quấn lấy cùng một chỗ, đầu rồng và đầu phượng song song mở ra tựa như bảo vệ xung quanh chỗ Tần Ninh đứng.
“Ai ya, thật sự phải lấy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2591997/chuong-3268.html