Mà lúc này, Nhật chủ, Nguyệt chủ, đạo nhân Thiên Nhất cùng Phong Linh Tiêu cũng nhìn sang Tần Ninh và bốn người đi theo hắn.
Bốn người kia nhìn trẻ tuổi nhưng không có gì là kỳ lạ cả.
Mà Tần Ninh khoảng mười tám, mười chín tuổi, hơi thở ở cảnh giới Thiên Võ. Mới bây lớn mà đạt thực lực như vậy đúng là không tầm thường.
Nhưng cũng chỉ là không tầm thường thôi!
Năm người kia quá trẻ, không đáng để bọn họ phải lo lắng và sợ hãi.
“Có chuyện gì thế? Sao ta nghe thấy có ai đó như đang nói ta hả?”, Tần Ninh nhìn mọi người, hạ thân xuống, vỗ quần áo.
“Suốt quãng đường ta đi đến là vội vã, tưởng sẽ được mọi người chào đón tử tế, xem ra... cũng không có khả năng lắm nhỉ!”
Minh Ung cùng Thiên Ám lập tức đi lên, bảo vệ Tần Ninh ở giữa.
“Nè nè nè, tránh ra chút coi, ngăn cản ánh mắt của đại gia ta rồi!”, một tiếng kêu như vịt đực vang lên, hóa ra là tôm cát nhỏ đứng trên bả vai Tần Ninh. Một đám người xông đến che hết tầm mắt của nó, khiến nó rất khó chịu.
Âm thanh này vang lên, khiến đám Minh Ung sợ toát mồ hôi hột.
Một con bề bề?
Mà bề bề còn biết nói tiếng người?
Đến cả linh thú cấp chín mạnh mẽ nhất còn không nói được tiếng người, thế mà con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2586283/chuong-979.html