Nghe được những lời này, Tần Ninh gật gật đầu.
“Chuyện của Huyền Minh đại trận, ta sẽ đi kiểm tra xem xét lại, còn về Xích Nguyệt Thăng kia, cứ việc giết đi!”
Giết…
Từ tận sâu đáy lòng Minh Vũ lúc này đang run như cầy sấy.
Nhưng ngoài mặt, hắn ta vẫn cung kính đáp: “Được!”
Phụ hoàng đã từng nói, Tần Ninh nói thế nào thì là thế đó.
Lần này Tần Sơn, Tần Hải xảy ra chuyện, Tần Ninh không trách móc thì đã là may mắn lắm rồi.
Còn về việc chém chết Xích Nguyệt Thăng, sau đó sẽ phát sinh biến cố gì, hắn ta không cần suy xét.
Tần Ninh nói giết, thế thì cứ việc giết!
Mọi người đi hết con đường, đến bên ngoài một phủ đệ thì dừng lại.
Trong Viện Thiên Thần, các trưởng lão có phủ đệ riêng của mình, mà các Linh Đồ và Linh Tử trong học viện, mỗi người cũng có phủ đệ riêng của mình.
Vào lúc này, vị trí mà mấy người Tần Ninh đang dừng lại chính là trung tâm đại bản doanh Thiên Tử Đảng tại học viện Thiên Thần.
Tần Ninh nhìn về phía cửa lớn xa hoa nói: “So với phủ đệ của Liệt Hỏa trưởng lão thì nơi này oai phong hơn nhiều rồi!”
Minh Vũ gật đầu, không lên tiếng.
Lần này, những người bên cạnh Tần Ninh chịu sự ảnh hưởng lớn như vậy, toàn bộ đều là do Thiên Tử Đảng gây ra, cho dù người đứng đầu Thiên Tử Đảng là Thiên Tử, Tần Ninh cũng sẽ không bỏ qua cho Thiên Tử Đảng.
“Lăng Thiên, cút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2585396/chuong-244.html