Nguyệt Minh Tây nhìn về phía Tần Ninh, vừa mới chuẩn bị hành động, Đại Hoàng lại dứt khoát nện cả người nó lên người hắn ta.
Rầm!!!
Nguyệt Minh Tây há to miệng, hai tròng mắt như muốn lồi cả ra, đầy tơ máu.
Đại Hoàng lại như chẳng hề để ý, chỉ đứng ở trên người Nguyệt Minh Tây, từ trên cao nhìn xuống, miệng nhễu dãi, nhìn chằm chằm Nguyệt Minh Tây.
Tần Ninh đi đến trước người Nguyệt Minh Tây, cười nói: “Theo lý mà nói, Huyền Thần Các đi đến Phương tộc, loại tin tức cỡ này, người biết được sẽ không nhiều, hơn nữa đường đi, thời gian đều không hề cố định, các ngươi lại có thể mai phục sẵn ở đây, hoặc là trong Huyền Thần Các có nội gián, hoặc là ở Phương tộc có người thông báo cho các ngươi”.
“Nói xem, là do bên nào?”
Xương cốt cả Nguyệt Minh Tây đau như muốn nứt ra, nhìn về phía Tần Ninh, giọng nói âm hiểm: “Ngươi muốn biết? Đừng có nằm mơ nữa!”
“Ta thấy xương cốt của ngươi cũng rắn lắm đó!”
Tần Ninh đi đến trước cơ thể của Nguyệt Minh Tây, tay cầm tiên kiếm, mũi kiếm cắm ngập vào vai Nguyệt Minh Tây, cười lạnh lùng nói: “Ngươi không nói, lần hành động này các ngươi dẫn theo cả hơn trăm người, ta không tin, tất cả đều cứng mồm như ngươi!”
Máu tươi tràn ra, sắc mặt của Nguyệt Minh Tây sa sầm đến đáng sợ, cắn chặt hàm răng.
Tần Ninh cầm kiếm cắt đứt đầu vai của Nguyệt Minh Tây, phụt một tiếng, một nửa bân vai của Nguyệt Minh Tây đã bị cắt rời, hắn ta kêu lên thảm thiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152643/chuong-10682.html