Nhưng mà đại ca rất rõ ràng là không rời xa được đàn bà.
Mục Huyền Thần thở dài, vỗ nhẹ vai Tần Ninh rồi nói một cách thấm thía: “Ca, đàn bà, sẽ chỉ khiến huynh ngày càng ốm yếu!”
“Cút ngay!”
Mọi người chuẩn bị ổn thỏa, liền trèo lên phi cầm, bay thẳng về hướng Bắc, đi đến địa vực của Phương tộc.
Đại khái khoảng nửa ngày sau, cơ thể to lớn của phi cầm bay trên không trung của sơn mạch Thiên Vẫn.
Tần Ninh cúi đầu nhìn, trong một thoáng, suy nghĩ như chìm vào trong hồi ức.
Năm đó, khi hắn còn ở trong Thái Thần tiên vực, từng bước từng bước từ một tiên nhân nhỏ nhoi, trưởng thành lớn mạnh, trở thành bá chủ của một vùng đại địa tiên giới.
Đối với Thái Thần tiên vực mà nói, hắn quá quen thuộc.
Sơn mạch Thiên Vẫn trong Thái Thần tiên vực cực kỳ nổi tiếng, mà nơi này, Tần Ninh cũng đã từng đến rất nhiều lần.
Lúc này.
Mục Huyền Thần nhìn thấy sơn mạch Thiên Vẫn ở bên dưới, cười nói: “Sơn mạch Thiên Vẫn này đã ngăn cách chúng ta với Phương tộc, xuyên ngang qua sơn mạch Thiên Vẫn vốn dĩ rất nguy hiểm, nhưng mà sơn mạch dài miên man đến cả trăm vạn dặm này, cũng có một số khu vực an toàn có thể đi xuyên qua được.
Tần Ninh liếc mắt nhìn Mục Huyền Thần.
Mục Huyền Thần lập tức nói: “Đệ nhiều lời rồi, đại ca hẳn là còn hiểu rõ nơi này hơn đệ nhiều”.
Phi cầm bay thẳng về hướng Bắc, dọc đường đi, lúc đầu còn có thể gặp được một số người, nhưng sau đó, bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152635/chuong-10674.html