“Tiểu tử thối, dám chơi ta!”.
Tần Ninh lầm bầm: “Ta phải cho hắn biết, lão đại, vĩnh viễn là lão đại!”
Mạc Xuyên nghe vậy liền cảm thấy yên tâm.
Nghĩ một hồi, Tần Ninh rút ra một viên Tịnh Ma Tiên Đan.
Viên Tịnh Ma Tiên Đan này tròn xoe, bề mặt mịn màng lại có một chút ánh sáng màu đỏ máu lập lòe.
“Tịnh Ma Tiên Đan được ngưng tụ từ cảnh giới Tiên Tôn của dị tộc, ngươi vừa bước vào Tiên Tôn, lại bị thương nặng, muốn hồi phục thì tiên đan tiên dược cũng không dễ tìm, viên Tịnh Ma Tiên Đan này ngươi dùng đi, từ từ luyện hóa, sau lại nói cho ta biết cảm giác thế nào!”
Tần Ninh cười mỉm chi nói: “Đừng vội luyện hóa ngay, từ từ tinh luyện, nhớ kỹ phải ghi lại rõ ràng mọi cảm giác, không được để sót”.
Mạc Xuyên nhận lấy viên Tịnh Ma Tiên Đan mà Hàn Thanh Điền chết đi hóa thành, không khỏi nói: “Tiểu tử ngươi, có lương tâm, còn biết nhớ đến ta!”
Tần Ninh từ tốn nói: “Cũng không hẳn, chủ yếu là Tịnh Ma Tiên Đan do Tiên Đế dị tộc ngưng tụ thành, ngươi uống rồi mà không xảy ra chuyện gì, ta muốn xem xem, Tịnh Ma Tiên Đan mà Tiên Tôn của dị tộc ngưng tụ thì sẽ có bất ngờ gì xảy ra không, ngươi dùng nó, nếu như không có hậu họa gì thì sau này ta mới yên tâm để cho phu nhân và đệ tử của ta dùng...”.
Nghe đến đây, gương mặt già nua của Mạc Xuyên ngẩn ra, lầm bầm chửi: “Tiểu tử chết tiệt!”
Uỳnh!!!
Mà lúc này, giữa bầu trời có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152569/chuong-10608.html