Nhưng bây giờ, dị tộc người ta đã có sự chuẩn bị đầy đủ rồi kìa.
Giao nhân đến!
Thì thế cục này đã khác rồi!
Thanh Thiên Tung nhìn Thượng Vân Nhiên, không khỏi nói: “Thượng lâu chủ,vị Huyền đại sư kia trên Thượng Thanh Lâu rốt cuộc là cố làm ra vẻ huyền bí hay là thực sự có bản lĩnh?”
“Đương nhiên là thực sự có bản lĩnh rồi!”
Thượng Vân Nhiên vẻ mặt đầy sùng bái nói: “Đan thuật của Huyền đại sư, có tìm khắp cả tiên giới này, ta cảm thaassy cũng không có người nào có thể vượt qua được hắn”.
Thanh Thiên Tung nhíu mày: “Cái ta nói là... tu vi!!!”
Đan thuật có đỉnh đến mấy thì cũng có tác dụng quái gì?
Bây giờ đã đánh nhau rồi, nếu mà đánh không lại thì ba đại tông bọn họ cũng xong đời.
Đan thuật có mạnh hơn nữa, thì cứu được người bị đánh chết sống dậy à? Nhưng thế thì đã sao? Để lại bị người ta đánh chết thêm lần nữa à!
“Tu vi... ta có biết đâu...”, Thượng Vân Nhiên ngẩn ra nói: “Ta chỉ biết Huyền đại sư có đan thuật vô địch, tu vi của hắn, ta làm sao biết được, ta đi theo hắn học đan thuật chứ không phải học tu hành!”
“Vậy như ngươi nói... chúng ta gần như không thể trông chờ được gì vào hắn?”, Ngọc Thiên Ngưng vẻ mặt trầm xuống.
Thượng Vân Nhiên tiếp tục nói: “Ta lúc nào nói là sẽ trông chờ vào hắn?”
Lời này vừa nói ra, hai người Ngọc Thiên Ngưng và Thanh Thiên Tung đều cạn lời.
Trong lòng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều cũng cảm thấy, vị Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152560/chuong-10599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.