Nghe lời này, mấy vị cung chủ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Đại cung chủ nhà mình sao mà vẫn nhớ mãi không quên vị Hồn Võ Thiên Tôn kia vậy?
“Còn ngây ra đó làm gì?”
Ngọc Thiên Ngưng nói: “Chuẩn bị xong rồi, có át chủ bài giữ mạng thì mang hết theo, lần này, mấy lão già không chết các ngươi chắc chắn sẽ có mấy người phải chết, ai chết, bổn cung chủ đều sẽ không đau lòng, mấy người các ngươi cũng nên nhường lại vị trí cho đám người mới được được rồi đấy”.
Phù Hoa Dương và nhóm cung chủ còn lại, ai nấy vẻ mặt đều vô cùng quái dị.
Mà lúc này ở Thượng Thanh Vực, bên trong Thượng Thanh Lâu.
Lâu chủ Thượng Vân Nhiên lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát.
“Mọi người đừng có quá nhiều áp lực”.
Thượng Vân Nhiên khuyên giải: “Muốn đánh, thì đánh, Tần Ninh kia châm ngòi, nếu chúng ta chỉ nhìn mà không quan tâm, vậy đám Tiên Đế tán tu kia đều phải chết, đến lúc đó, sẽ khiến cho Tam Thanh tiên vực của chúng ta tổn thất không nhỏ, mà dị tộc thì lại vui mừng”.
“Cho nên bây giờ...”.
Thượng Vân Nhiên cười nói: “Chúng ta nên ra tay thì phải ra tay thôi”.
“Lần này, nhất định phải khiến Nghệ Văn Đấu trả giá đắt, phản bội Thượng Thanh Lâu, chỉ có chết”.
Các vị lâu chủ khác như Ngô Ưng, La Quán Ngọc, Uông Chính Thanh, Phụng Chi Linh, Thân Văn Sơn lúc này cũng đều mang vẻ lạnh lùng.
Sự phản bội của Nghệ Văn Đấu khiến Ôn Tu Trúc Tiên Đế hy sinh.
Đây chính là nỗi nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152555/chuong-10594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.