Không có mà cha còn hỏi muốn mấy viên?
Mục Vân mỉm cười: “Đùa con thôi, thật sự không có, viên Tinh Nguyên Đan kia ban đầu cha định dùng nó cho lúc thăng cấp, nhưng khi đó con sắp hẹo rồi, cha không có cách nào khác đành đưa cho giai nhân của con.”
“Sao? Thấy cha tốt chưa?”
“Vâng, vâng, vâng...”
“Có lệ quá đấy!”
“Không dám, không dám.”
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Tần Ninh hỏi: “Cha, những Dị tộc bên ngoài khủng khiếp lắm à? Bằng không cha cũng không đến mức phải chạy trốn?”
“Ta cần phải sửa lỗi trong câu nói của con.”
Mục Vân nói với giọng nghiêm túc: “Cha không chạy trốn, vì để bảo vệ các con một cách chiến lược, cha dẫn những người đó chạy thật xa.”
Khác nhau ở đâu vậy?
Mục Vân nói tiếp: “Năm xưa cha cho rằng Thương Mang đại thế giới là tận cùng trời đất, sau này mới biết được, núi cao còn có núi cao hơn, thế giới vũ trụ rộng lớn bao la, hàng nghìn hàng vạn tinh vực mênh mông vô tận.”
“Ra đến bên ngoài rồi cha mới phát hiện trước đây kiến thức của mình quá hạn hẹp!”
Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, nói với giọng nghiêm túc: “Nhưng hiện nay, con không cần suy nghĩ những việc này, chuyện bên ngoài có cha lo, chuyện trong nhà thì con lo liệu”.
“Con không lo được thì cũng không sao, còn có mẹ con, đại nương, tam nương, ngũ nương của con… Vân vân!”
Tần Ninh cạn lời.
“Đám người Dị tộc ấy đến vì phong thần châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152419/chuong-10458.html