“Tần Ninh, ngươi tự lao đầu vào chỗ chết đấy à?”
Vũ Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Ngươi có biết, một khi ngươi để ta đi, nếu ngươi thực sự ngồi đây chờ thì sẽ có vô vàn Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí Tiên Đế đại nhân tới giết ngươi không!”
Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Cô bé ngoan, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta thả cho ngươi đi đấy”.
“Trong vòng ba tháng, nếu tộc nhân của ngươi tới thì còn có thể giải cứu được Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách, nhưng nếu không có ai đến thì hai người này chắc chắn sẽ phải chết!”
Nghe vậy, Vũ Vô Tuyết thất tha thất thểu rút lui.
“Hàm Hương, Cao Cách, ta nhất định sẽ dẫn người tới cứu các ngươi!”
Vũ Vô Tuyết nói xong đi thẳng.
Các võ giả cấp bậc Tiên Quân của Hàn Mị tộc cũng tới tấp rút lui.
Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách nhìn Tần Ninh với vẻ bối rối.
Rốt cuộc tên này muốn làm gì?
“Tần Ninh, ngươi có biết ngươi làm vậy là chán sống rồi không!”
Vũ Hàm Hương lạnh nhạt nói: “Chuyện này sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Tần Ninh không khỏi cười tủm tỉm nói: “Các ngươi thật thú vị, chẳng phải ta chết không có chỗ chôn thì đúng là chuyện mà các ngươi muốn rồi sao?”
Vũ Hàm Hương nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thế nhưng bỗng nhiên.
Vũ Hàm Hương nhướng mày, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Sao Tần Ninh có thể bỗng dưng chịu chết uổng phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152407/chuong-10446.html