"Dịch Nhi, dẫn đường đi".
Thần Tinh Dịch gật đầu.
Diệp Nam Hiên tiến lên trước, coi thường nói: "Sao ngươi phát hiện được điểm kỳ quặc?"
"Ta còn không hiểu ngươi sao?"
"Chuyện tìm kho báu này ngươi cũng kéo chân sau y như ta".
Lúc trước, Diệp sư nương nói không sai, từ xưa đến nay, phần lớn người giỏi tìm kho báu cũng là kẻ trộm mộ giỏi! Đừng nhìn sư phụ cả ngày ra dáng ra hình, không biết sau lưng đào mộ tổ của bao nhiêu người.
Nhưng Diệp Nam Hiên lại biết, Thần Tinh Dịch tuyệt đối không giỏi về mặt này.
Thần Tinh Dịch khinh bỉ nói: "Chúng ta không giống nhau!"
"Hả?"
"Ngươi cảm thấy phụ nữ là vướng víu, mà ta lại thấy phụ nữ là bảo bối, điểm này hai chúng ta không hề giống nhau!"
Thần Tinh Dịch ngạo nghễ nói: "Diệp sư huynh, ngươi thật sự cảm thấy Trúc Diệp Tông của chúng ta phát triển đến nay, có diện tích bằng một vực như hiện tại, đều nhờ ngươi chém ra từng đao mới có được?"
"Chẳng phải thế sao?"
Diệp Nam Hiên lạnh nhạt đáp.
"Chậc!"
Thần Tinh Dịch cười nhạo: "Đó là do sư đệ ngươi từng bước từng bước ngủ phụ nữ mà có!"
"...", nghe vậy, Diệp Nam Hiên khịt mũi coi thường.
Rất nhanh, Thần Tinh Dịch dẫn đám người Tần Ninh không ngừng đi tới trong không gian dưới đáy hồ này, sau bảy lần quặt tám lần rẽ, đến trước một vùng núi.
Tiến vào bên trong dãy núi, dừng lại giữa ba tòa núi cao.
"Chính là núi Cơ Giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152395/chuong-10434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.