Nghe nói như thế, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Lời này của ngươi rất thú vị”.
“Nếu không có bọn họ bảo vệ ta?
Nhưng cố tình bọn họ lại bảo vệ ta đấy!”
Kiếm Vũ Hoa lập tức nghẹn lời.
“Không phải ngươi đang nghĩ nếu khích tướng ta, ta sẽ đánh với ngươi một mình chứ?
Nếu thế không phải ta là kẻ ngốc rồi sao?”
Kiếm Vũ Hoa vô cùng giận dữ.
“Đừng nhúc nhích”.
Tần Ninh cười nói: “Nếu chủ nhân đứng sau các ngươi muốn bảo vệ các ngươi, cứ phái Tiên Hoàng, Tiên Thánh, Tiên Đế đến giết ta là được”.
“Ngươi...”, bên kia, Hướng Ôn Thư quát: “Tần Ninh công tử, chúng ta tôn kính ngươi như thế, vì sao ngươi lại phải nói xấu chúng ta?”
“Nói xấu?”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng, để Thanh Chiếu Thanh Tuấn trực tiếp bắt hai thanh niên nam nữ kia lại.
“Ngươi xác định là nói xấu?”
Nói xong, hắn liền chém kiếm Lạc Diệp Thanh Phong ra.
Keng một tiếng.
Thanh kiếm kia chém trúng ngực thanh niên kia.
Da thịt bị chém rách, máu tươi chảy ra tí tách.
“A...”, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên.
Sắc mặt thanh niên kia trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, đau đớn làm cho hắn ta gần như không nói ra lời.
Mà ở hai má hắn ta cũng dần có hoả văn xuất hiện.
“Cảnh Hoả tộc!”
Sắc mặt đám người Trúc Diệp Tông đều run lên.
Đám người Cảnh Hoả tộc này thật sự rất giỏi ngụy trang, bọn họ căn bản chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152387/chuong-10426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.