Tần Ninh lắc đầu nói: "Ôi, hình tượng cao lớn của ta cũng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, nếu sớm biết như vậy, lúc đầu ta cũng không nên nói cho các nàng biết thân phận thật sự của mình”.
Đối mặt với lời oán giận của Tần Ninh, hai người đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Diệp Viên Viên lập tức nói: "Ở đây còn có điều gì đặc biệt nữa không?"
"Có!"
Tần Ninh dẫn hai người phụ nữ đi về phía bên trái của đại điện, đứng trước một bức bích họa.
Bức bích họa này chứa đựng Càn Khôn, chắc hẳn là đã bị phong cấm.
Tần Ninh dùng hai tay ấn lên hai bên của bức bích họa.
Ngay sau đó, Tần Ninh đã tìm được một cơ quan.
Bên trái bức tường, trên toàn bộ vách tường, dưới sự sờ soạng mò mẫm của Tần Ninh, có hai dấu ấn giống như hai khoen cửa xuất hiện.
Một lần nữa, Tần Ninh ngưng tụ phù ấn, chiếu rọi vào bên trong dấu ấn.
Rất nhanh.
Trên mặt tường, ánh sáng chiếu rọi xung quanh, bức bích họa kia như trở nên sống động, vào lúc này, có một luồng ánh sáng phi thường xuất hiện.
Giữa hào quang đang dâng trào, vốn là một bức bích họa phong cảnh thật xuất sắc, vào lúc này, cảnh vật thay đổi, như thể dòng nước đang thật sự chảy xuôi, ngọn núi sắc nét xuất hiện trước mặt ba người.
"Hử?"
Tần Ninh sửng sốt, không nhịn được cười nói: "Thật sự có một vài thứ tốt".
Vừa nói, bàn tay to lớn của hắn vươn tới bức bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152282/chuong-10321.html