"Đảo Tề Thiên?"
Thần Tinh Dịch nhìn tấm bia đá từ trên xuống dưới, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ bây giờ chúng ta đang ở trên một hòn đảo?"
"Phỏng chừng là một tòa đảo?"
Thoạt nhìn tấm bia đá được kết nối thành một thể, có điều đã trải qua năm tháng quá dài, hơn phân nửa tấm bia bị dìm ngập dưới bùn đất.
"Nó được chế tạo bằng chất liệu gì vậy?"
Mấy vị trưởng lão Trúc Diệp Tông áp sát lại, cẩn thận nghiên cứu.
"Là Mặc Thạch Vẫn Thiết!"
Tần Ninh bật thốt lên.
Mặc Thạch Vẫn Thiết?
Ánh mắt mấy vị trưởng lão Trúc Diệp Tông sáng lên.
Mặc Thạch Vẫn Thiết dùng để chế tạo Siêu Huyền tiên khí, thậm chí có thể dùng để chế tạo tiên khí vương phẩm.
Vẫn Thiết cỡ này bình thường cực kỳ hiếm thấy.
Ít nhất đối với Trúc Diệp Tông mà nói là rất hiếm thấy.
"Thất thần làm gì?"
"Khối Mặc Thạch Vẫn Thiết lớn như vậy ít nhất cũng nặng mấy ngàn cân, chuyển vào trong Trúc Diệp Tông chúng ta, chế tạo ra bao nhiêu Siêu Huyền tiên khí cũng đủ".
Diệp Nam Hiên gào lên.
Mấy trưởng lão lập tức bắt tay vào làm.
"Đảo Tề Thiên...", Thần Tinh Dịch nhìn về phía Tần Ninh, hỏi: "Sư phụ, đảo Tề Thiên là chỗ nào?"
"Nơi ở năm đó của Tề Hồng Thiên".
Tần Ninh nhìn về phía trước, biểu cảm bình tĩnh: "Tam Thanh giáo chủ năm đó là một người có thiên tư tung hoành hiếm thấy, vượt qua cấp bậc Tiên Tôn, sau này phi thăng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152274/chuong-10313.html