Bên trong sơn cốc, ngoài tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Manh ra thì không còn những âm thanh nào khác.
Tất cả mọi người đều cứng đờ tại chỗ.
Tính cách nói được thì làm được của Tần Ninh không chỉ dọa đám người Cảnh Lang, Băng U Cơ, còn dọa được đám người Cù Thanh Thư, Thạch Quang Diệu.
Đàm phán với Tiên Vương chính là như vậy sao?
“Dừng tay!”
Đột nhiên, sắc mặt Cảnh Lang lạnh lẽo, lập tức giận dữ quát.
“Đã nghĩ xong chưa?”
Tần Ninh cười nói: “Kế tiếp, hoặc là ngươi nói thẳng rốt cuộc Ôn Ngọc Trạch là thần thánh phương nào, hoặc là cứ chuẩn bị nhặt xác cho Kỳ Manh đi!”
“Nếu còn nói thêm một câu vô nghĩa, Kỳ Manh chắc chắn sẽ phải chết, Ôn Ngọc Trạch... cũng không cần sống nữa!”
Cảnh Lang nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo phẫn hận.
“Ta nói!”
Cảnh Lang mở miệng nói: “Ôn Ngọc Trạch chính là Hỏa thánh tử của Cảnh Hoả tộc chúng ta!”
Hỏa thánh tử?
Có ý gì?
Mọi người đều vô cùng tò mò.
Cảnh Lang lập tức nói: “Thân xác của Ôn Ngọc Trạch chỉ là một tộc nhân bình thường trong Cảnh Hoả tộc chúng ta thôi, chỉ là năm đó, Cảnh Hoả tộc chúng ta tiến vào Tiên Giới, các nhân vật lớn trong tộc đã để lại một chiêu sau đề phòng”.
“Trong cơ thể của Ôn Ngọc Trạch phong ấn hồn phách của một nhân vật cái thế!”
“Hồn phách này sẽ dung hợp dần dần với thân xác, đến một ngày nào đó nó hoàn toàn dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4152187/chuong-10226.html