húng ta vào trong xem sao đi”.
Ba người cùng đi vào trong, phủ đô đốc rất rộng, có ba người thanh niên lanh mặt đứng dưới nắng, trông ai cũng ngông nghênh, đã thế người còn có vết thương, chứng tỏ vừa đánh nhau.
Chu Nguyên Thông lạnh lùng nhìn họ rồi nói: “Đánh cho mấy trận rồi mà vẫn chưa phục à? Được, đánh tiếp mỗi người thêm một trăm gậy cho tôi”.
Ngô Bình nói: “Đại ca, họ là thuộc hạ của anh ạ?”
Chu Nguyên Thông: “Ừ, nhưng chúng nó cứ tưởng mình giỏi rồi nên không coi anh ra gì cả. Bọn nó dám đánh quan lớn, ức hiếp đồng đội nên anh không thể tha cho được”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Bọn này có tài năng gì ạ?”
Nghe thấy thế, năm người kia bắt đầu tỏ vẻ bực mình, một người trong số đó đẩy ngã người đang áp tải mình rồi lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Anh ăn nói cho cận thận, anh gọi ai là bọn hả?”
Ngô Bình: “Không được gọi vậy à?”
Người kia: “Không được”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chỉ gọi đại vậy thôi, chứ đúng ra các người chỉ là một lũ vô dụng”.
Nghe thấy thế, cả năm người kia nổi khủng lên, một người hét lớn: “Chúng tôi là lũ vô dụng thì anh là cái thá gì hả?”
Ngô Bình nhìn Chu Nguyên Thông rồi cười nói: “Đại ca, hay để em trị bọn này hộ anh nhé?”
Chu Nguyên Thông mỉm cười gật đầu: “Ừ, nếu chú có cách thì hộ anh cái”.
Ngô Bình đi tới gần người đối chấp với anh rồi nói: “Anh ở cảnh giới Long Môn rồi hả?”
Người đó kiêu ngạo nói: “Đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4150943/chuong-8982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.