Lôi Nguyên Lãng lên tiếng: "Tần công tử, ngươi nên cẩn thận thì hơn, có vẻ nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sẽ không dừng tay đâu".
"Ừ...", Tần Ninh quay sang nhìn Lôi Nguyên Lãng, cười nói: "Cảm ơn nhé".
"Không có gì".
Nói rồi Tần Ninh đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh.
"Tần công tử, ngươi đang..."
"À, ta đi tìm tên Chu Cảnh Thần đó hỏi xem tin đồn của hắn ta có phải là thật không!"
Tần Ninh cười cười: "Từ trước đến giờ, vị đệ tử đó của ta là người kiệm lời, hướng nội, ta mà không quan tâm đến sống chết của nó thì xem như không ai quan tâm nữa".
Nghe thấy câu này, Lôi Nguyên Lãng ngẩn người.
Tần công tử đúng là quyết đoán thật.
Nghe nói năm xưa Cửu Nguyên Đan Đế chỉ nhận một đệ tử, đó là Trần Nhất Mặc hiện nay.
Đệ tử duy nhất Trần Nhất Mặc có thể nói là bảo bối được Cửu Nguyên Đan Đế nâng niu trên tay, sau này thì nhận thêm vài vị đệ tử nữa. Xem ra những người đệ tử ấy cũng được Tần công tử yêu thương hết mực.
Lúc này Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên rời khỏi đây và đi tới nơi mà Lôi Nguyên Lãng đã nói.
Tần Ninh đi rất từ tốn.
Bọn họ đi tới một con phố, nơi cuối con đường có một ngọn tháp cao thoạt trông rất hùng vĩ.
Lúc này, có vài ba bóng người đang đứng trước ngọn tháp ấy.
Tần Ninh đi về phía ngọn tháp từng bước, từng bước, cho đến khi cách ngọn tháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4149281/chuong-7320.html