Ba con chó vàng lúc này nằm ở đỉnh núi, vẫn có dáng vẻ lười biếng như thường lệ.
"Trần Nhất Mặc, ngươi không đi tìm sư phụ ngươi, sư huynh sư đệ của ngươi sao?"
Đại Hoàng mở miệng hỏi.
"Đi đâu tìm?"
Nghe được lời này của Trần Nhất Mặc, Đại Hoàng sửng sốt.
Cũng đúng.
Đi đâu tìm bây giờ?
Vùng đất thánh táng này rộng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người! "Vậy ngươi không đi tìm linh uẩn sao?"
Nhị Hoàng mở miệng hỏi: "Linh uẩn truyền thừa, mấy ngày nay nghe nói từng vị linh giả Cực Cảnh, võ giả Chí Tôn đều đến cảnh giới tôn giả, cảnh giới đế giả, đúng là không thể tưởng tượng nổi".
Nghe thấy lời này, Trần Nhất Mặc lại dửng dưng ừ một tiếng, nhìn về phía ba con chó vàng, tùy ý nói: "Trần Nhất Mặc ta chính là Mặc Hoàng, bản thân chính là cảnh giới đế giả Cực Cảnh đại viên mãn, linh uẩn nơi này đều là của những võ giả cấp đế đã chết gần mấy vạn năm, mấy chục vạn năm qua".
"Linh uẩn của bọn họ sao xứng với Trần Nhất Mặc ta chứ?"
Giờ phút này Trần Nhất Mặc nhìn như thế ngoại cao nhân xa rời thế giới, dửng dưng mà nho nhã.
Ba con chó vàng đều khinh bỉ đưa mắt tới.
Bốn trăm năm sống chung sớm chiều, ba con chó vàng đã sớm hiểu rõ về Trần Nhất Mặc rồi.
Trước kia là thích thể hiện trước mặt chó, lừa gạt bọn họ.
Bây giờ đã học được cách thể hiện trước mặt người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4149208/chuong-7247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.