"Tên Cổ Lăng này chính là đệ tử cuối cùng của Tân Vân Đan Đế - một trong tam đại Đan Đế thời bấy giờ, là một tay kiếm khách, xem như hộ vệ của Tân Vân Đan Đế cũng được".
"Nhìn tiểu tử này ra sân hoành tráng vậy thôi chứ hồi đó có phải đối thủ của ta đâu, ta chỉ cần tung độc một cái thôi là hắn sẽ chết không ai hay rồi".
Nhóm ba người Lý Huyền Đạo gật đầu.
Có điều họ vừa nhìn Trần Nhất Mặc vừa thầm nói xấu hắn ta trong bụng.
Trần Nhất Mặc nói tiếp: "Mà thôi, giờ cũng có đánh nổi đâu..."
Bọn họ không hiểu vì sao hắn ta lại nói vậy.
Vì sao thế nhỉ?
Lúc này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ hơi nhíu mày nhìn bóng người trước mắt.
"Ngươi là ai?"
Tần Ninh chưa nhận ra được ngay.
Chi Tuyết bà bà mỉm cười trả lời: "Cổ Lăng, đệ tử Tân Vân lão đầu đấy".
"À... là hắn ta à...", bấy giờ Tần Ninh mới nhớ ra đúng là có người này.
Hắn rời sự chú ý sang Cổ Lăng, cười nói: "Thế có nghĩa là Tân Vân lão đầu cũng tới...", Tần Ninh vừa dứt lời thì không gian lại bị bóp méo, có mấy bóng người cùng nhau đi tới.
Người đứng đầu có râu tóc trắng xóa, thân hình già cỗi. Ông ta chầm chậm bước đến rồi nhìn bọn họ.
"Thiết Trọng Sơn, Thiên Thi lão nhân, Âm Minh, Chi Tuyết...", đôi mắt đầy ôn hòa của ông lão lướt nhìn qua một lượt, sau đó dừng lại tại Tần Ninh.
"Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4149092/chuong-7131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.