"Sư phụ!"
Giữa không trung, Trần Nhất Mặc chậm rãi hạ xuống, nhìn về phía ba người, khẽ mỉm cười: "Không tệ không tệ, đúng là đồ đệ cưng của vi sư, nhìn một cái liền nhận ra sư phụ".
"Hàn Ngọc, nhìn già đi chút rồi đấy...", "Khả Vi, trưởng thành rồi trưởng thành rồi...", "Dao Nhi cũng đã đẹp hơn, không còn là cô bé chảy nước mũi trước kia nữa...", mặc dù lúc này Trần Nhất Mặc vẫn luôn để ý đến hình tượng của mình, nhưng vẫn có thể nhận ra trong lòng hắn ta đang rất kích động.
Mà đôi mắt ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao lúc này đều ửng đỏ, quỳ xuống đất không muốn dậy.
Gần như bốn vạn năm.
Sư đồ bốn người đã được gặp lại lần nữa.
"Đừng khóc đừng khóc, mấy năm nay sư phụ dạo chơi tứ phương, tiêu dao tự tại, lại không phải chịu khổ, các ngươi khóc cái gì?"
Trần Nhất Mặc hơi mỉm cười nói: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên đi..."
Ba bóng người lần lượt đứng dậy, nhưng lúc nhìn về phía Trần Nhất Mặc lại khó mà kiềm chế được, thi nhau rơi lệ.
Có lẽ là bởi vì Tần Ninh, những đệ tử này thu nhận đệ tử từ trước đến nay đều luôn kính trọng sư môn, có thể nói là thầy nào trò đấy.
"Sư phụ, người đi đâu vậy?"
"Sư phụ, sao người có thể thoát khỏi nguy hiểm được?"
"Sư phụ...", Trần Nhất Mặc nhìn ba vị đệ tử thi nhau nói thì không nhịn được nói: "Chờ lát nữa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4149054/chuong-7093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.