Thiên Ngạn Nguyệt lập tức phác họa bức chân dung của Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Có điều người trong tranh lại đeo lụa che mặt.
Thiên Ngạn Nguyệt bối rối: "Từ đó đến giờ người này luôn đeo lụa che mặt mỗi khi gặp người khác, không biết mặt mũi thật thế nào... Nhưng vị Tần Ninh đứng bên cạnh là sư tôn hắn!"
Lúc này, chư vị lão tổ nhà họ Thiên đều nhìn hai bức tranh cuộn.
"Ta không biết có phải Trần Nhất Mặc hay không, nhưng sư tôn của Trần Nhất Mặc chính là Cửu Nguyên Đan Đế, người này chắc chắn không thể là Cửu Nguyên Đan Đế đâu. Năm xưa khi nổi tiếng khắp Thượng Nguyên Thiên, Cửu Nguyên Đan Đế đã là đế giả rồi, còn người này chỉ mới Đại Đế Tôn thất phẩm, sao có thể là Cửu Nguyên Đan Đế chứ!"
Chư vị lão tổ đều bình tĩnh lại sau khi nghe thấy lời này.
Kẻ này không phải là vị Trần Nhất Mặc kia.
Chỉ là trùng tên thôi! Nếu như thật sự là vị Trần Nhất Mặc kia, là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, thì người nhà họ Thiên có muốn tự xách đầu đến bồi tội cũng không đủ tư cách.
"Chư vị tộc lão, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Thiên Ngạn Nguyệt lên tiếng: "Huynh trưởng Ngạn Trác đã chết, việc này..."
"Đương nhiên không thể cho qua thế được!"
Đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh thình lình cất lên.
Có ba bóng người chậm rãi bước vào sơn cốc.
Ba người kia đều râu tóc bạc phơ, khí tức dồi dào, nhìn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4148976/chuong-7015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.