Trần Nhất Mặc nhìn cô ấy, từ tốn nói: "Khí chất và ngoại hình của ngươi đúng thật là xem như trung đẳng thôi".
Vừa nghe thấy câu này, Cố Thanh Nhan tròn mắt nhìn hắn ta.
Chỉ là trung đẳng thôi á?
Cố Thanh Nhan cô ấy được mệnh danh là một trong mười cô gái đẹp nhất vùng đất Thiên La Vực, vậy mà qua miệng Trần Nhất Mặc lại thành trung đẳng? Nghe giọng điệu của hắn ta còn hơi miễn cưỡng nữa?
Nhưng dù gì Trần Nhất Mặc đã cứu họ, Cố Thanh Nhan cũng không nói gì.
Hơn nữa từ lời nói đến cử chỉ của Trần Nhất Mặc đều cho thấy hắn ta là một cao nhân, cô ấy càng không dám đắc tội.
Tần Ninh cũng trố mắt.
Trần Nhất Mặc nói một câu y chang Diệp Nam Hiên vậy.
Hai đứa này đều là thẳng nam cả...
"Nhà họ Thiên? Nhà họ La?", Trần Nhất Mặc vẫn giữ dáng điệu cao nhân ấy, chậm rãi cất lời: "Có vẻ nơi này là Thiên La Vực rồi".
"Đúng rồi ạ".
Cố Thanh Nhan nghe vậy càng ngạc nhiên hơn.
Hai người không phải người của Thiên La Vực ư?
Quả nhiên là thế ngoại cao nhân mà, nhiều khả năng là thiên chi kiêu tử đến từ bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương của Thượng Nguyên Thiên Vực nhỉ?
Nếu không thì làm gì có tư cách mang theo một nguyên thú cấp chín!
"Hai vị công tử không phải người của Thiên La Vực sao?", Cố Thanh Nhan hỏi.
"Hai bọn ta chỉ đi du ngoạn thôi, không ở cố định một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4148888/chuong-6927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.