Lòng Thời Thanh Trúc bỗng thấp thỏm.
Hình như nữ tử khoác lụa trắng có thực lực rất cao, thật sự rất hiếm thấy, còn mạnh hơn cả đám người Dịch Hàn Ngọc nữa...
Tiếng ầm ầm vang lên.
Cánh cửa ấy ngày một rõ nét, gương mặt mỹ miều của Thời Thanh Trúc ngập tràn sự mong đợi. Nữ tử này có thể mở Diêm Môn!
Một năm qua, Dịch Hàn Ngọc và những người khác đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của Diêm Môn chứ đừng nói là triệu hồi nó đến.
Thời Thanh Trúc quan sát nhất cử nhất động của Tô Uyển Nguyệt.
Nàng ấy giơ hai tay lên, giữa mười ngón tay mịn màng đang cử động như có hàng vạn sợi tơ quấn vào không trung.
Cánh cửa ngày một rõ hơn, ngày một gần hơn.
Nhưng bỗng nhiên.
Tiếng rầm truyền đến, sợi tơ bằng kim loại gãy lìa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt hơi trắng bệch, vị ngọt ngọt tanh tanh thoáng qua đầu lưỡi rồi biến mất.
Nàng ấy chậm rãi buông thõng hai tay.
"Thất bại rồi sao?"
Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, dò hỏi.
Tô Uyển Nguyệt gật đầu.
"Diêm Môn... không chỉ dính dáng tới Cửu Nguyên Vực mà còn dính dáng tới cả Thượng Nguyên Thiên, với thực lực của ta đúng là không thể mở nó ra được".
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vừa thất vọng vừa đắc ý.
Nữ tử này mạnh đến thế mà vẫn không thể mở Diêm Môn ra.
Vậy mà ngày đó Tần Ninh lại làm được.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4148847/chuong-6886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.