Ven đường đi, mọi người được chứng kiến thế nào là chốn bồng lai tiên cảnh, khiến cho người ta vui vẻ, thoải mái.
Cứ như vậy đi tiếp, ước chừng khoảng mấy trăm dặm sau, mặt đất vô tận phía trước bỗng nhiên mọc lên từng ngọn núi cao.
Trong dãy núi cao liên miên không dứt đó, có ba ngọn núi cao hơn hẳn, trông giống như ba ngón tay đang chỉ thẳng lên trời, ngạo nghễ giữa đất trời.
Lúc này, đám người Đà La Khôn dừng lại.
Ánh mắt Tần Ninh nhìn qua, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm vang lên, khí tức khiến kẻ khác run sợ từ phía trước truyền tới.
Ở bên kia, mỗi một ngọn núi cao xảy ra một tình huống khác nhau.
Trên đỉnh của ngọn núi bên trái, được đặt một chiếc quan tài, quan tài dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, lẳng lặng nằm im trên đỉnh núi, tản ra không khí chết chóc vô tận.
Mà trên ngọn núi ở giữa là một toà miếu thờ.
Miếu thời cao trăm trượng, toàn bộ vật thể có màu xanh đen, trông giống như miếu, lại cũng giống như đạo quán.
Ở phía bên phải là một bóng người có thân hình cao trăm trượng, ngạo nghễ đứng đó.
Ba ngọn núi cao, ba cảnh tượng, làm cho người ta cảm thấy cả người phát lạnh.
Lúc này, nếu như không có các vị cường giả Chí Cao Đế Tôn ở đây, không ít người muốn trực tiếp bỏ chạy.
Tần Ninh nhìn về phía ba ngọn núi cao kia, sắc mặt khẽ thay đổi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4148768/chuong-6807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.