“Tốt nhất là đừng nhúc nhích!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, nể tình các ngươi vô tình giúp đỡ ta, ta tha chết cho các ngươi!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Trong khoảnh khắc, từng dãy trận văn nháy mắt sụp đổ.
Trong lúc trận văn sụp đổ, trên mặt đất của sơn cốc, căn cơ cũng đứt gãy.
Một cỗ khí thể khủng khiếp phóng thẳng lên cao, hoá thành một tia sáng nghìn mét, đâm thẳng lên không trung rồi tiêu tan.
Lúc này, cơ thể đám người Xích Quýnh không khỏi run rẩy.
Nếu như tia sáng này rơi xuống người bọn họ… Chắc chắn sẽ phải chết không chút nghi ngờ! Cho dù là Chí Cao Đế Tôn, có lẽ cũng sẽ chết.
Cái tên này, vậy mà có thể hồi sinh lại đại trận bị tàn phá, hơn nữa còn nắm giữ được trung tâm trận pháp, đây rốt cuộc là cái thực lực gì?
Một lúc lâu sau.
Tần Ninh dẫn theo mười mấy người rời đi.
Xích Quýnh nắm chặt hai tay, nói: “Đi!”
“Đi đâu?
Xích Quýnh đại ca!”
“Tụ họp với tông chủ”.
Xích Quýnh trầm ngâm nói: “Đổi một con đường khác để đi, không thể đi chung đường với tên quái vật kia được”.
“Vâng”.
Cùng lúc đó, Tần Ninh dẫn theo Lý Nhàn Ngư, Thời Thanh Trúc và Liễu Văn Truyền tiến sâu vào bên trong.
“Sư tôn...”, Lý Nhàn Ngư nhìn về phía Tần Ninh, muốn nói rồi lại thôi.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi!”
Tần Ninh không nhịn được cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4148763/chuong-6802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.