“Thiên tư của Sở Ngưng Thi không tầm thường, giờ cũng đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4. Trong nội viện, cô ta cũng coi như có căn cơ rồi!” 
 Diệp Viên Viên gật đầu nói: “Còn Lăng Thiên... thì Thiên Tử Đảng rất coi trọng gã. Từ khi gã gia nhập vào học viện Thiên Thần thì chưa từng thấy lộ mặt, không biết tên Thiên Tử đó nghĩ gì nữa...” 
 “Xem ra cũng được coi trọng gớm nhỉ!” 
 Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là thương thế của đại ca ta. Chờ tiến vào học viện Thiên Thần rồi nói. Còn hai kẻ kia... Cứ từ từ chơi thôi”. 
 Nói thật, giờ Tần Ninh chẳng hứng thú với hai người kia chút nào. 
 Trong mắt hắn, bọn chúng không được tính là đối thủ. 
 “Nhưng lần này công tử dùng lệnh bài tiến vào học viện Thiên Thần thì phải trở thành đệ tử ngoại viện trước, sau đó, thực lực của công tử chắc chắn sẽ không phải ở ngoại viện. Cho nên công tử sẽ phải tham gia nội viện khảo hạch!” 
 “Nội viện khảo hạch?” 
 “Ừm, lần chiêu mộ này phân rõ ngoại viện và nội viện”. 
 “Ngoại viện thì đơn giản hơn, mà nội viện thì phải kiểm tra, nghe nói là ở trong... núi Minh Sơn!” 
 “Núi Minh Sơn...” 
 Tần Ninh mỉm cười: “Cũng tốt!” 
 Nói xong, Tần Ninh cất bước rời đi. 
 Diệp Viên Viên thì lo lắng vô cùng. 
 Núi Minh Sơn là dãy núi lớn nhất trong đế quốc Bắc Minh, phải to và sâu hơn dãy núi Lăng Vân gấp mấy chục lần. 
Thậm chí, dãy núi Lăng Vân chỉ có thể được coi là một phân nhánh cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4142070/chuong-109.html