Lời nói vừa dứt, sắc mặt Thẩm Hoạt đã trắng bệch.
Đây chính là một sự sỉ nhục tột độ!
Tần Ninh không đánh trả, nhưng hắn ta cũng không có cách nào đánh vỡ lớp phòng ngự của Tần Ninh.
“Thân thể này là gì vậy? Mình đồng da sắt sao?”
“Ta không tin, ta không tin!”
Thẩm Hoạt giơ tay chém lên bả vai của Tần Ninh thì vang lên tiếng keng keng như chém vào kim loại. Thẩm Hoạt cảm thấy cánh tay của mình bị chấn động đến tê dại.
“Được rồi, không chơi với ngươi nữa!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Từ trước đến nay, ta chỉ có một cách đối phó với kẻ muốn giết ta. Đó chính là… diệt trừ!”
Soạt…
Trong khoảng khắc Tần Ninh vừa dứt lời thì một cơn gió mạnh ngưng tụ thành lưỡi đao gió, xuất hiện ngay lập tức.
Một tiếng vút vang lên, chính mắt Thẩm Hoạt nhìn thấy cái đầu rời khỏi thân thể của hắn ta.
Tại sao lại như thế?
Cho đến chết, hắn ta cũng không hiểu rõ!
Cảnh tượng này khiến đám người có mặt ở đây đều chết lặng.
Chúng biết rõ thực lực của Thẩm Hoạt. Đây không phải là kẻ xoàng xĩnh, hắn ta được Thẩm gia phái canh giữ một toà trọng trấn.
Thế mà, giây phút này lại… hết cách để phá vỡ lớp phòng ngự của Tần Ninh.
“Tên này… đã đạt tới Kinh Môn cảnh cửa thứ tám rồi!”
Lúc này, Lâm Ngọc Uyên đột nhiên lên tiếng, lập tức làm cho mọi người sững sờ.
Tần Ninh đã đạt tới cửa thứ tám rồi sao?
Làm sao có thể như thế? Chỉ là mới qua mười mấy ngày mà đã từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau-vo-thuong-than-de-tan-ninh-full/4142003/chuong-42.html