Lưu Hân hơi bị sửng sốt, nhất thời không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng hai chân lại tự động đến đến bên giường cậu, Đổng Hiền ngồi ở nơi này có lẽ cảm thấy người lạ tiến đến theo phản xạ mà rụt người nhưng ánh mắt vẫn như cũ – không ánh sáng!
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Lưu Hân nhẹ giọng thăm dò.
Đổng Hiền không hề nhìn anh, chỉ là chậm rãi gật đầu, phản ứng như vậy khiến Lưu Hân hoài nghi cậu không đáp ứng yêu cầu của mình.
Chậm rãi mò đến bên giường ngồi xuống, Lưu Hân nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ kia, anh cũng không biết nên hỏi gì… Có lẽ nghi hoặc nhiều nhiều lắm, cậu ấy vừa thấy mình ban nãy trong mắt hiện lên một chút hào quang là có hàm ý gì? Nhưng vì sao lại nói mình “Không phải Hân”? Vậy cậu ấy đang đợi người nào? Những điều này Lưu Hân đều muốn hỏi rõ.
“Đổng Hiền, nhận ra tôi không?” Anh thử dò xét mà hỏi thăm.
Đổng Hiền lẳng lặng lắc đầu.
Cậu ấy không nhận ra mình? Sao lại thế… Lưu Hân không hiểu.
“Vậy có thể nói cho tôi biết… Cậu đang đợi người nào? Hân?” Ai là “Hân”?
“Hân là Hân, sao lại là người nào?” Đổng Hiền bị anh hỏi hồ đồ, thế nhưng vừa nhắc đến “Hân”, cậu nhất thời xốc lại tinh thần, rất hoạt bát mà cười nói: “Anh ấy nói sẽ đến đón tôi… Tôi đang đợi đấy!”
Tới đón cậu… Bản thân mình từng nói sao? Hay người cậu ấy nói căn bản không phải là mình? Lưu Hân khó hiểu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tha-dinh-tru/2582602/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.