Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng;
Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi;
Ở đúng thời gian gặp đúng người, là cả đời hạnh phúc;
Ở sai lầm thời gian gặp phải sai lầm người, là một đoạn hoang đường;
Buông tha một người thật yêu mình, cũng không thống khổ;
Buông tha một người mình thật yêu, mới là thống khổ;
Yêu một người không yêu mình, lại càng thêm thống khổ;
Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách;
Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô phương hiểu ý;
Mọi việc không cần quá để ý, lại càng không cần cưỡng cầu đi;
Khiến cho hết thảy tùy duyên thôi…
Phòng tắm nhỏ hẹp, gạch men sứ trắng, nước nóng không ngừng chảy, mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ…
Hôm nay Lưu Hân kết hôn, hôm nay chính mắt anh chứng kiến, hôm nay mong muốn của anh đã thực hiện… Thế nhưng, sau đó, anh nên làm gì? Sau đó, anh muốn cái gì? Sau đó, anh còn có gì?
“Tiểu Hiền…” Đổng Hiền yên lặng khác thường khiến cho Từ Ngôn cảm thấy sợ hãi, anh khẽ lay động thân thể cậu ấy, nhưng vẫn như trước không có được hồi đáp: “Tiểu Hiền, cậu trả lời đi, đừng làm mình sợ!”
Thân thể Đổng Hiền phảng phất một chút cảm giác cũng không có, mặc anh điều khiển, Vương Mãng bước dài đến, tách Từ Ngôn ra khỏi Đổng Hiền: “Từ Ngôn, bình tĩnh, để tôi xem thử!”
Anh là bác sĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tha-dinh-tru/2582595/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.