“Reng reng!” Điện thoại vừa mới ngắt, lập tức lại vang lên, Lưu Hân tức giận mà lôi điện thoại ra, giọng điệu vô cùng kém: “Alo, người nào?!”
“Là tôi, Vương Mãng. Anh xảy ra chuyện gì vậy?” Vô tình bị giận cá chém thớt Vương Mãng cảm thấy kỳ quái.
“Không có gì, tôi có tin tức rồi!” Lưu Hân ấn ấn mũi, chậm rãi bình tĩnh trở lại: “Nếu không sai, chiều nay có thể đem cậu ấy trở về!”
Không biết vì sao, Lưu Hân dường như rất không nguyện ý nhắc đến hai chữ “Đổng Hiền”, cho nên thời gian gần đây tìm kiếm “cậu ấy” là cách xưng hô của anh.
“Thật sao?” Vương Mãng có chút bất ngờ, “Tôi bên đây cũng có chút manh mối…” Anh nói, tầm nhìn không khỏi nhẹ nhàng hướng sang thi thể bên cạnh, “Xác Kỷ Khải Đằng bị phát hiện ở một hẻm nhỏ!”
“Sao? Ông ta đã chết?!” Lưu Hân đập bàn đứng dậy, anh tuyệt đối nghĩ không ra, người khởi xướng mọi chuyện cư nhiên có thể chết như vậy?!
Như vậy, hiện tại người đứng sau thao túng một chuyện là ai? Hắc Lang sao? Vậy thân phận của hắn ta là gì…
“Ừ, chúng tôi vừa mới giám định, xác nhận đây đúng là thi thể của ông ta!” Vương Mãng theo sự thật nói.
“Tôi hiểu rồi, cám ơn anh!” Lưu Hân ngắn gọn cám ơn, ngắt điện thoại, sau đó ấn một cái nút trên điện thoại bàn: “Kỳ Dương, vào đây, có nhiệm vụ cho cậu!”
Vương Mãng có phần ngạc nhiên mà tắt điện thoại, buồn cười nhìn điện thoại trong tay: “Lưu Hân a Lưu Hân… Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tha-dinh-tru/2582574/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.