Kể từ khi nhìn thấy đứa trẻ trong bộ đồ thể thao màu trắng, miệng chảy đầy nước bẩn ở trong phòng của Tô Vân, tôi liền ớn lạnh toàn thân, sốt cao không ngừng, nằm trên giường suốt 3 ngày.
Chuyện này tôi chỉ nói cho Dương Sướng nghe, sau khi anh nghe xong đột ngột trầm mặc một lúc lâu.
Anh nói anh tin tưởng tôi, hôm đó khi anh kéo tôi từ dưới bệ cửa sổ, vòng tay làm bằng đá vỏ chai đột nhiên thít chặt, cứ như muốn lún vào trong thịt của anh. Anh cũng không nhìn thấy đứa trẻ kia, chỉ thấy phần thân trước của tôi hướng ra phía ngoài với góc độ vô cùng nguy hiểm, cứ như sẽ lao đầu xuống bất cứ lúc nào, vì vậy vội kéo tôi lại. Trong khoảnh khắc đó anh nghe được tiếng rít chói tai, oán độc.
Dương Sướng một tấc cũng không rời ở bên cạnh chăm sóc tôi, tôi nhìn ra được anh đang rất lo cho mình.
Người của nhà họ Tô nhiệt tình với tôi hơn hẳn, ngay cả ông ngoại mỗi ngày còn qua thăm tôi mấy lần. Nhưng họ không bao giờ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì vào ngày tôi ngất xỉu, có vẻ tất cả cố tình tránh né điều gì đó.
Từ sau ngay hôm đó Tô Vân bèn tự giam mình ở trong phòng, không chịu đi ra. Tôi rất bội phục cô em, căn phòng ma ám đó mà cô vẫn ở được. Cậu út nói tình trạng tinh thần của cô rất tệ, tôi có thể tưởng tượng ra được.
Liên tục mấy đêm, tôi nhiều lần nằm cùng một giấc mộng.
Cảnh trong mơ vô cùng quen thuộc, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tam-tu-vong/1659839/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.