Tôi kinh hãi, vội đưa mu bàn tay lên ngửi.
Quả nhiên có một mùi hôi nhàn nhạt, giống như mùi thịt đã ôi thiu hơn mấy tháng.
Tôi từ nhỏ đã mắc viêm xoang mạn tính, không ngửi kỹ thì không ngửi được. Nhưng nghĩ đến phòng của cậu cả, bèn cảm thấy buồn nôn.
Tôi chộp lấy qua khăn mặt trên tay Dương Sướng, như phát điên lau mu bàn tay của mình.
Dương Sướng vội giữ lấy tôi, vừa dỗ vừa khuyên, hơn nữa ngày mới khiến tôi bình tĩnh lại.
"Giờ em có thể khẳng định, mợ cả đang hành hạ cậu cả." Tôi tức giận thở phì phò.
Dương Sướng cũng rất nghiêm túc: “Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta vẫn không nên hành động vội vàng, tốt nhất có thể tìm một người biết rõ nội tình để thương lượng."
"Tìm cậu út!" Tôi lập tức kêu lên.
Vì kích thích quá lớn trong phòng bị cậu cả, tôi lại quên phải tìm cậu út trước.
Tôi kể cho Dương Sướng nghe về chuyện lau cửa sổ hồi trưa: Cậu út kêu em cẩn thận, nên giúp em tránh khỏi chậu hoa rơi từ trên sân thượng xuống.
Dương Sướng nắm chặt tay của tôi, nghe xong khó hiểu nhìn tô.
Tôi lôi kéo anh muốn nhảy xuống giường đi tìm cậu út, Dương Sướng bèn lôi tôi trở về.
"Người mà em nói, không phải cậu út."
Tôi chấn động, nửa ngày chưa hoàn hồn.
"Làm sao có thể? Ông ngoại ban ngày không ở nhà, cái bóng mà em nhìn thấy rõ ràng là người đàn ông trung niên, ngoại trừ cậu út thì còn ai vào đây?"
"Nói chung không thể nào là cậu út." Dương Sướng rất chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tam-tu-vong/1659837/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.