"Xin lỗi."
Chu Trạch đưa tay lên bảo với mọi người rằng mình không phải cố ý, thật sự điều này quá mất mặt, nhất là khi anh không biết được lí do tại sao "Từ Lạc" khi đến nhà vợ lại không được chào đón cho lắm.
"Cơ thể không được khỏe à?" Bác sĩ Lâm buông đũa xuống và hỏi.
"Không sao, không sao."
Chu Trạch lại cầm đũa lên, ăn tiếp phần cơm còn trong miệng,
Nhưng khi vừa nhai chưa kịp nuốt phần cơm đó,
Dạ dày anh lại co thắt, cảm giác buồn nôn lại xuất hiện trong người anh, cảm giác như thứ mình vừa nuốt vào không phải là cơm gạo được trồng ở cánh đồng vậy.
"Phốc…"
Lần này,
Chu Trạch phun hết những hạt cơm còn trong miệng ra ngoài,
Những hạt cơm đó văng lên mặt bố vợ đang ngồi đối diện anh.
Mặt và đầu tóc của ông đều dính đầy cơm,
Mẹ vợ cũng che tóc của mình lại và cũng may chưa bị văng trúng,
"Xoảng" một tiếng,
Ông lão buông đôi đũa xuống, da mặt co quắp lại, bất thình lình cũng không biết giải quyết tình huống này như thế nào và đối mặt với nó ra sao.
Mẹ vợ hít một hơi thật sâu, trong mắt đã hừng hực lửa giận!
Đây là,
Thật sự là tình huống khá xấu hổ!
"Này!"
Mẹ vợ đẩy chiếc ghế ra sau lưng và đứng dậy.
"Từ Lạc!"
Bà là một y tá trưởng đã nghỉ hưu, cho nên bà biết rằng nếu là một người bệnh cũng không thể phun cơm mạnh đến như vậy được, hơn nữa, nhìn bộ dạng của Từ Lạc cũng không giống như "sắp chết".
Hắn là đang cố ý,
Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/43420/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.