Lưu Sở Vũ tìm một vị trí ngồi xuống, bên cạnh anh ta còn có một ly nước trà và một đĩa trái cây, anh ta cũng không lấy sách gì xuống giả vờ giả vịt lật xem, chỉ tự nhiên lấy gương ra bổ trang lại cho bản thân mình.
Làn da nhẵn nhụi kia, kiểu cách kia, thần thái kia,
Chậc chậc.
Hứa Thanh Lãng nhìn thấy anh ta, phát hiện ra ngay cả mình cũng có chút không thể nào chấp nhận nổi, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp lên tầng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chu Trạch mơ hồ nghe thấy bên phía Hứa Thanh Lãng mới vừa lên tầng truyền đến một tiếng rất thất thường:
"Tao hàng!"
Lão đạo vẫn ngồi ở quầy bar như lão thần, cầm một quyển "ký sự trải qua nguy hiểm" trong tay đọc tới vô cùng chuyên tâm,
Lâu lâu còn bất ngờ mà móc túi quần một cái.
Trước đây Lão đạo rảnh rỗi không có gì làm thường lại lôi quyển " Cuộc đời của huấn luyện viên Bạch Khiết" ra xem,
Sau khi xem xong mấy triệu chữ, lão lại còn đọc đi đọc lại quyển đó thêm vài lần nữa.
Đến cuối cùng, thậm chí Lão đạo còn có chút oán giận ông chủ nhà mình mượn xác hoàn hồn quá sớm, hẳn phải để tên Từ nhạc chết tiệt kia viết nhiều thêm một chút mới đúng, dù sao đây cũng là sự nghiệp to lớn tạo phúc mấy đời, thậm chí còn trở thành vết tích thanh xuân sâu sắc trong nội tâm của nhiều người.
Bạch Oanh Oanh ngồi phía sau Chu Trạch, thỉnh thoảng lại thêm trà nóng cho Chu Trạch, sau đó cũng tự cầm một quyển "Tự tu dưỡng trở thành nữ bộc", tinh tế nghiên cứu.
Những quyển sách này được viết bằng tiếng Nhật Bản,
Chu Trạch cảm thấy hơi kinh ngạc vì Bạch Oanh Oanh có thể tự học thành tài, biết cả tiếng Nhật.
Nhưng ngẫm lại anh cũng cảm thấy bình thường, một người sống hai trăm nhưng thể xác và tinh thần đều không thoái hóa, trí tuệ của cô ấy hẳn không thể dùng ánh mắt của người thường để đối đãi.
Cứ như vậy, dần dần màn đêm bắt đầu buông xuống.
Lão đạo đang đợi vong hồn, anh ta đang đợi vong hồn của ca sĩ kia, đang mong đợi vong hồn của ca sĩ kia có thể tới đây thỏa mãn nhu cầu theo đuổi minh tinh đặc thù của Lão đạo một chút.
Tên tân tấn quỷ sai tới từ Thường Châu Lưu Sở Vũ cũng đang chờ vong hồn.
Chu Trạch duỗi lưng một cái,
Ngẩng đầu nhìn liếc hai vị kia một cái,
Nghĩ đến không biết có khi nào vong hồn mà hai người đang chờ lại là cùng một người?
Dường như,
Thật sự có thể có loại khả năng này.
Nhưng vị đồng liêu cách vách này cũng thuộc bộ tộc truy đuổi minh tinh sao?
Chính là vì theo đuổi minh tinh nên mới làm quỷ sai?
Ha ha,
Hẳn là không cực đoan như vậy mới đúng.
"Két…."
Cửa phòng sách bị đẩy ra,
Người tới là một người đàn ông cao gầy đội nón lá, người đàn ông cầm một chiếc gậy trúc trong tay, rõ ràng còn đeo mắt kính mác.
Đêm hôm khuya khoắt mà đeo kính mác,
Lại còn đội mũ rộng vành,
Thật khiến người ta muốn đánh đầu anh ta.
Người đàn ông cao gầy mang khí thế " ta đang trang bức", "ta là cao nhân" không biết từ đâu tới tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Anh ta cũng không gọi trà nước gì, càng không tới giá sách lấy sách, cứ như vậy tiếp tục đeo kính mác ngồi nghiêm chỉnh.
Ngược lại Lão đạo vẫn rất hợp cách, tiện tay rót một ly nước khoáng bưng tới cho anh ta, đồng thời còn dặn dò người đàn ông đang trang bức kia:
"Tiêu phí thấp nhất là một trăm đồng."
Đặt nước xuống, Lão đạo lại trở lại quầy bar, tiếp tục cầm sách lên đọc.
Hầu tử buồn chán ghé người dựa vào bên cạnh Lão đạo, túm túm đũng quần Lão đạo hệt như đang bắt rận.
Hầu tử rất nhỏ, Lão đạo lại ngồi phía sau quầy bar cho nên ông chủ Chu không phát hiện, nếu như Chu Trạch nhìn thấy, đoán chừng sẽ trực tiếp tát một tát vào mặt Lão đạo.
Trong trí nhớ của Chu Trạch có một hình ảnh anh mãi quên không được, chính là hình ảnh hầu tử đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu móc "gậy sát" của nó ra, điên cuồng "fap".
Hiện tại tiểu hầu tử vẫn duy trì dáng vẻ hồn nhiên như lúc ban đầu, còn rất tốt, ông chủ Chu sẽ không trơ mắt nhìn Lão đạo tiếp tục đưa hầu tử vào con đường tà đạo.
Sau khi có thêm một người, bầu không khí trong phòng sách lại càng an tĩnh.
Không ai mở miệng, không ai nói chuyện phiếm,
Mọi người đều tự xem thứ của mình.
Chu Trạch dứt khoát híp mắt, thân thể lui về phía sau nằm xuống, Bạch Oanh Oanh đứng dậy bóp vai cho Chu Trạch.
Chu Trạch cứ như ngủ mà không phải ngủ chờ đến khoảng chừng mười hai giờ, bên ngoài có gió nổi lên, ngay sau đó, hình như nhiệt độ đã thấp xuống một chút.
Chu Trạch hơi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Bạch Oanh Oanh thầm nói:"Ông chủ, đây là có quỷ tới sao? Thật là phô trương quá."
Đúng vậy,
Gió nổi lên,
Mưa nhỏ rơi,
Chỉ còn thiếu nền nhạc, hiển nhiên đây chính là hình thức khi vai chính sắp lên sân khấu.
Trong phòng đọc sách này của ông chủ Chu đã đưa tiễn vô số quỷ, người khác nhau đều là lén lút đi vào, không gây ra tiếng động vết tích, hôm nay thật sự là lần đầu tiên Chu Trạch đụng phải tình huống cao giọng thế này.
Trong gió xen lẫn quỷ khí,
Là quỷ không sai.
Kế tiếp, không ngờ còn có nhạc nền, có một người đàn ông đang hát ở bên ngoài, anh ta hát một bản tình ca rất được lưu hành những năm 80 giọng hát uyển chuyển mang theo một loại tang thương đặc thù. Lão đạo lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động!
Đm,
Thật sự tới rồi!
Lưu Sở Vũ chưa hề động đậy, tiếp tục nhìn bản thân mình qua gương, anh ta đã giữ vững tư thế và động tác này đại khái hơn mấy giờ rồi, thực sự là càng nhìn mình lại càng muốn nhìn thêm, càng cảm thấy mình đẹp, cả người đã lâm vào trạng thái say mê thật lâu.
Tên đàn ông trang bức mang nón lá cũng không động, từ sau khi đi vào anh ta vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, phong phạm này thực sự có thể liều một trận với Deadpool vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở chỗ kia, dường như hai người đang phân cao thấp.
Khách đến thăm kiểu cách đầy đủ.
Người vào đầu tiên.
Là một người đàn ông mặc tây trang màu rượu vang, người đàn ông đang hát một ca khúc thâm tình, sắc mặt trắng bệch.
Lão đạo thiếu chút nữa đã trực tiếp chạy tới xin người ta ký tên, kết quả sau lưng người đàn ông lại có một người phụ nữ, một người phụ nữ mặc váy đỏ, ngay cả chân của người phụ nữ này cũng mang giày cao gót đỏ.
Người thường không nhìn thấy,
Nhưng Châu Trạch có thể nhìn thấy,
Màu đỏ trên người người phụ nữ này đã hóa thành một thứ như "nước" không ngừng nhỏ giọt xuống, nơi cô ta đi qua đều có từng ngấn từng ngấn cầu vồng lưu lại.
Cuối cùng Lưu Sở Vũ cũng đứng lên đi tới trước mặt người phụ nữ, ánh mắt lấp lánh nhìn người phụ nữ này.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, sau đó mỉm cười, dang hai tay ra, nói:
"Quỷ sai đại nhân, tôi theo ước định, mời ngài trói xuống địa ngục."
Lưu Sở Vũ mím môi, có vẻ hơi phẫn nộ.
Chu Trạch có thể hiểu được vì sao vị tân tấn đồng liêu này lại phẫn nộ, có thể trước đó Lưu Sở Vũ và nữ quỷ này từng có giao ước gì đó, giống hệt như trước đây mình từng ước định với người phụ nữ phải ở bên cạnh con trai đang ôn thi đại học vậy.
Nhưng bây giờ kết quả lại là,
Người phụ nữ biến thành lệ quỷ,
Lệ quỷ,
Không đủ tư cách xuống địa ngục hạ luân hồi.
Giống hệt như hoa quả vốn đang tươi ngon có thể bán được một cái giá tốt đột nhiên thúi hoắc, đừng nói bán, ngay cả bản thân mình ăn cũng sợ tiêu chảy.
"Buông anh ta ra cho tôi, cô không thể xuống ngục, tự tiêu tan đi, anh ta còn có thể, cô bỏ ràng buộc đối với anh ta đi, tôi sẽ đưa anh ta xuống địa ngục.
"Này!"
Bạch Oanh Oanh rất bất mãn mở miệng muốn nói điều gì,
Lại bị Chu Trạch duỗi tay nắm lấy cổ tay, ra hiệu cho cô ấy không cần nói.
Chu Trạch biết Bạch Oanh Oanh muốn oán trách điều gì, anh ta là tới tìm nữ quỷ, kết quả phát hiện nữ quỷ biến thành lệ quỷ không cách nào biến thành tích điểm, sau đó lại muốn tống quỷ nam xuống dưới.
Nơi này là Thông Thành, là địa bàn của ông chủ nhà tôi,
Anh ta chạy tới đây đoạt mối làm ăn là có ý gì?
"Tôi muốn đi cùng với anh ấy."
Tay nữ quỷ nam nắm lại thật chặt, vẻ mặt quỷ nam mê man, nữ quỷ cho rằng đó là ánh mắt thâm tình.
Này con mẹ nó mới là fans tới chết vẫn theo đuổi minh tính!
Cuồng nhiệt đến mức cho dù tôi chết,
Biến thành quỷ, Cũng phải dẫn anh cùng nhau xuống địa ngục.
Ban ngày Lão đạo có nói nam ngôi sao ca nhạc này chết rất dị thường, trước khi chết còn lộ ra toàn bộ lịch sử đen tối của mình khi còn sống trên mạng, sau đó nhảy lầu.
Xem ra, hẳn là bị quỷ vật ảnh hưởng.
Tâm thần Chu Trạch hơi ngưng lại,
Có quỷ vật giết người ở Thông Thành của chính mình.
Đây cũng không phải chuyện nhỏ gì.
"Chính cô lãng phí bản thân mình, hiện tại lại lôi anh ta xuống nước theo, đừng không biết liêm sỉ!"
Nữ quỹ có chút e thẹn, cũng có chút ai oán, nhưng vẫn quỳ xuống khóc cầu khẩn Lưu Sở Vũ:
"Thượng sai đại nhân, van cầu ngài, trên đường hoàng tuyền có anh ta đi cùng tôi mới không cảm thấy cô đơn."
"Đường hoàng tuyền? Cô cho rằng cô còn có cơ hội xuống hoàng tuyền sao?
Hiện tại mau buông anh ta ra cho tôi, tôi tống anh ta xuống dưới, anh ta đã bị cô làm hai đủ thảm rồi."
"Nhưng tôi vì anh ấy mà phá thai ba lần, vì anh ấy mà bỏ ra tất cả!
Tôi yêu anh ấy,
Thương anh hơn cả người nhà mình,
Tôi có lỗi với người nhà của tôi,
Hiện tại chỉ muốn anh ấy đi cùng tôi, cho dù có là cùng nhau xuống địa ngục!"
Nữ quỷ giống như có chút điên cuồng,
Đương nhiên,
Cô ta không điên, không có chấp niệm sâu nặng đã không hóa thành lệ quỷ.
"Cô cút ngay cho tôi!"
Lưu Sở Vũ lấy chiếc gương mình hay soi vừa rồi tới, một chùm tử quang bắn ra, trực tiếp đánh lên trên người nữ quỷ, nữ quỷ nặng nề mà té xuống đất, ngay cả linh hồn cũng trở nên đơn bạc hơn rất nhiều.
Ngay sau đó,
Lưu Sở Vũ bắt vong hồn của nam ngôi sao ca nhạc kia lại.
"Không nên, không nên, van cầu ngài, thượng sai, không nên, không nên!!!"
Nữ quỷ đau khổ cầu xin, hay tay cô ta bắt lấy chân của Lưu Sở Vũ,
Mà Lưu Sở Vũ có thể vì vậy mà không thể động đậy.
Từ đầu đến giờ Chu Trạch vẫn một mực an tâm làm "quần chúng ăn dưa", cuối cùng trên mặt anh cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh,
Trước đó Chu Trạch còn thấy nghi ngờ trong lòng, không hiểu vì sao vị đồng liêu tân sát vách này lại phải cố ý chạy đến Thông Thành đuổi theo một nữ quỷ, cho dù nữ quỷ này đã biến thành lệ quỷ thì cô ta cũng không quan trọng tới mức như vậy mới đúng, nếu cô ta đã chạy đến Thông Thành thì cứ để quỷ sai Thông Thành thu thập cũng giống nhau.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ sau khi nữ quỷ bị đả thương hồn thể,
Rõ ràng còn có thể kìm hãm hành động của một quỷ sai!
Đây cũng không phải là một nữ quỷ thông thường,
Nói chính xác hơn,
Không phải sau khi nữ quỷ này chết mới có biến hóa dị thường gì,
Mà khi người phụ nữ này còn sống,
Đã không bình thường!
Đây là một con cá lớn.
Trong hiện thực, cô ta là người thông huyền có chút giống với hòa thượng chốc đầu;
Thật ra, Hứa Thanh Lãng cũng có thể được coi là một thông huyền, chỉ có điều cậu ta chỉ lợi hại nửa vời, hẳn tổ tiên của Lão đạo cũng là loại người này, nếu không làm sao có thể lưu truyền lại loại bùa hữu dụng như vậy chứ? Hơn nữa còn bán xỉ như rau củ cải trắng, ld sử dụng hết tấm này lại có tấm khác.
Chu Trạch châm một điếu thuốc, anh vẫn không nhúc nhích, nếu nữ quỷ kia biến thành lệ quỷ, hiện tại nói không chừng ông chủ Chu đã mạnh mẽ đen ăn đen.
Chẳng qua, Chu Trạch không nhúc nhích, thế nhưng người đàn ông cao gầy từ đầu tới giờ vẫn mang bộ dáng ước gì có thể nói cho người trong khắp thiên hạ biết "ta đang trang bức" chậm rãi đứng lên.
Anh ta tháo chiếc túi xuống,
Lộ ra đầu hói,
Đôi mắt tam giác kia khiến người ta cảm thấy rất ranh mãnh.
Anh ta nhìn nữ quỷ gắt gao ôm lấy chân Lưu Sở Vũ cầu tha thứ,
Nhìn Lưu Sở Vũ đang không ngừng dùng gương quật vào nữ quỷ,
Người đàn ông cao gầy hít sâu một hơi,
Trầm giọng nói:
"Thật quá mức, đám quỷ sai trời đánh các người."
"...…." Chu Trạch.
Ông chủ Chu đang ngồi bên cạnh, căn bản là cái gì cũng chưa nói động cũng chưa động, vẻ mặt giống hệt như người da đen dấu chấm hỏi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]