Chương trước
Chương sau
Editor: Waveliterature Vietnam

"Đội trưởng Trương, rốt cuộc hai người đang điều tra chuyện gì vậy? Cùng là án oan sao, tôi biết cặn kẽ cũng có thể giúp hai người điều tra một chút."

Cảnh sát nhỏ này có vẻ rất tích cực.

"Tiểu Lưu à, thời gian không còn sớm nữa, cậu mau trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm đấy." Trương Yến Phong nói.

Chuyện này bắt nguồn từ một giấc mộng của anh ta, đương nhiên anh ta không thể để người khác biết được nhiều hơn. Hơn nữa nói thật, chuyện này cũng không tiện nói ra chút nào.

"Không có chuyện gì đâu, đội trưởng Trương, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, tôi có thể….."

"Cậu mệt rồi." Trương Yến Phong nhắc nhở.

"Ah, đúng, tôi rất mệt mỏi, đội trưởng Trương, tôi đi trước đây."

Cảnh sát nhỏ cầm bản bút ký của mình rồi rời đi.

Chu Trạch ngồi bên cạnh lặng lẽ châm điếu thuốc, thực sự, từ trên người Trương Yến Phong dường như anh đang thấy được bản thân mình đời trước, năm đó bác sĩ Lâm mến mộ mình, thế nhưng mình lạ không hề cảm giác được chút nào, khi đối đãi với thuộc hạ anh vẫn luôn mang theo loại nhịp điệu này.

Quỷ thần xui khiến, Chu Trạch hỏi thêm một câu:" Trương cảnh quan vẫn còn độc thân à?

Trương Yến Phong nhẹ gật đầu.

"À."

Thật giống.

Trở lại chuyện chính, Trương Yến Phong ánh mắt nghiêm túc đưa tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ, nói:

"Thật ra, căn cứ theo hình ảnh kia, bản năng của tôi khiến tôi cảm thấy nơi đó khá quen thuộc, có điểm tương đồng rất lớn với các bộ phim điện ảnh, truyền hình.

Tôi hiểu ý anh, xiềng xích, quần áo tù nhân, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước trong một lối đi chật hẹp, bốn phía là những nhà tù khác, ánh mắt của mọi người ở đó hoặc chết lặng hoặc là đang tức giận nhìn hết thảy.

Nếu như lúc này chúng ta có thể ở bên cạnh mở điện thoại lên, bật bài hát <<Thiết song lệ>>, chắc chắn sẽ càng phù hợp với bầu không khí hơn."

"Anh cũng cho là vậy sao?""

Vẻ mặt của Trương Yến Phong vẫn đang nghiêm túc như trước, thật ra bên dưới sự nghiêm túc này ẩn giấu một loại lúng túng và không thích ứng, làm cảnh sát hơn nửa đời người, không ngờ lại có thể ngồi trước mặt kẻ hiềm nghi phạm tội thảo luận mấy chuyện này, anh ta luôn cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa lại còn là vô cùng kỳ lạ.

Kỳ thực, Trương cảnh quan tâm ý có tố chất vô cùng cứng rắn, người bình thường khi gặp những chuyện này sẽ bị dọa đến mất hồn mất vía, nhưng anh ta lại có thể cưỡng ép mình trấn định lại.

"Nếu là anh hùng hoặc những liệt sĩ đã chết trước kia, giống như sau khi bị giam sẽ bị đưa đến pháp trường chuẩn bị cho xử tử hình, thì chuyện này có thể giải thích rõ ràng rồi, trong mấy bộ phim hay mấy tiểu thuyết của chúng ta vẫn thường nhắc đến những người ấy, hơn nữa những liệt sĩ này cũng thật sự rất đáng được kính nể."

Chu Trạch chầm chậm, nhả ra một làn khói, sau đó đưa tay chỉ vào mu chân, nói:

"Nhưng vong hồn liệt sĩ rảnh rỗi tới nhức cả chân, đi đeo thêm một cái xích trên chân anh và tôi sao?"

"Đây là vật kỷ niệm tặng kèm à?

"Hay là sự cổ vũ đầy yêu thương?"

"Hơn nữa tôi là người tốt, anh cũng là người tốt, được rồi, nếu tôi nói vậy có chút ngu ngốc, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa theo suy luận này để phân tích mọi chuyện.

Tại chúng ta đều là người tốt, nên liệt sĩ anh hùng cho chúng ta đeo xiềng xích?

Nói không thông, nói không thông.

Dù sao chúng ta cũng không tới khu tưởng niệm hay chùa miếu gì, dân bản xứ muốn cưỡng ép khuyến mãi kỷ vật, không nói hai lời lập tức đeo lên chân cho chúng ta."

Trương Yến Phong nhẹ gật đầu, muốn để một cảnh sát hình sự lão luyện như anh ta đi phân tích tư duy của quỷ, quả thật có chút ngoài sự hiểu biết, thế nhưng thật ra người cùng quỷ đều có một hình thức tư duy giống nhau.

Nếu quả thực là anh hùng liệt sĩ, hẳn bọn họ sẽ không nhàm chán tới mức như vậy, đúng không?

Nếu có chúc phúc thì cũng không nên là xiềng xích.

Điện thoại của Trương Yến Phong lại vang lên, anh ta nhận điện thoại, chờ một lúc, đối với Chu Trạch nói:

"Cục cảnh sát của chúng tôi lúc trước chỉ là một bệnh viện, từ thời dân quốc nơi ấy đã là bệnh viện, sau khi giải phóng nó bị bỏ phế một thời gian ngắn, bị coi thành nhà trống để dân cư ở lại, sau đó người ta dựa trên nền tảng bệnh viện để xây dựng nên cục cảnh sát, mười năm trước đó đã từng được trùng tu một lần, không hề tra được chuyện nó từng được sử dụng như một ngục giam."

Chu Trạch rơi vào trầm tư, bình thường mà nói, vong hồn và chấp niệm nhất định sẽ phải dựa vào một nơi nào đó mới có thể bắt đầu, giống như một người chết oan ở một nơi nào đó, nếu như người này biến thành oan hồn, đương nhiên cũng sẽ hoạt động trong khu vực đó.

Huống hồ, Chu Trạch cùng Trương cảnh quan đều là tại ở trong cục cảnh sát này nên mới bị phát sinh xiềng xích, cái này cũng có thể chúng minh được, nguồn gốc của những chuyện này bắt đầu từ cục cảnh sát.

"Chưa từng trở thành ngục giam sao?" Chu Trạch cảm thấy không thể hiểu nổi, tình huống trong giấc mơ của Trương Yến Phong đã miêu tả rất rõ ràng, ngay lúc đó, nơi ấy phải có một ngục giam mới đúng.

"Tôi đi về trước, cẩn thận điều tra thêm một chút xem sao, anh cũng biết, loại tư liệu này không thể kiếm được trên web, thông thường phải tới phòng hồ sơ kiểm tra mới chắc chắn được."

Trương Yến Phong cầm lấy điện thoại di động và gói thuốc lá trên bàn của mình, sau đó cáo từ rời khỏi, khi anh ta đi ra khỏi quán cà phê, anh ta còn ngẩng đầu thở dài nhẹ nhõm.

Sự tình hôm nay, khiến anh ta không dám suy nghĩ nhiều, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, thậm chí bao gồm cả người tên Chu Trạch này.

Nhưng chuyện này lại vẫn cần xử lý, dù sao thì xiềng xích này cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của mình hơn 20 năm, anh ta không thể vì một cố nghi kỵ mà buông tha cơ hội này.

Quay đầu lại, nhìn thoáng qua vẫn thấy Chu Trạch ngồi trong quán cà phê, Trương Yến Phong lắc đầu, hắn đột nhiên cảm giác được bên trong người này rất đáng gờm, đúng vậy, rất đáng gờm.

Đây không còn là ánh mắt của một cảnh sát đang nhìn kẻ hiềm nghi, mà là ánh mắt của người ở ngoài cửa sổ nhìn vào người bên trong, cuộc sống của hai người và phong cách xung quanh, có thể hình thành sự khác biệt một trời một vực.

Trương Yến Phong không rõ ràng lắm, không biết một khi bản thân mình thâm nhập vào sâu bên trong, liệu có thể từ bên trong bước ra nữa hay không.

Lắc đầu, anh ta đi về cục cảnh sát.

Chu Trạch thì lại bắt một chiếc xe, nửa giờ sau anh ta về đến tiệm sách.

Tiệm sách hôm nay đóng cửa, ban ngày đóng cửa ban đêm cũng đóng cửa, ông chủ xảy ra chút sự tình, các công nhân viên lo lắng, cũng không còn tâm trạng nào để làm việc.

Cảm giác này,

Giống như là học sinh trung học nói tổ quốc chưa thống nhất, trong lòng không nguôi canh cánh lo âu.

Bọn họ giải thích như vậy.

Vậy mà:

Lão đạo thì đang livestream, tiểu thân lại đang cầm điện thoại cho anh ta, càng không ngừng cảm ơn mấy người đã thả máy bay hỏa tiễn các thứ!

Hứa Thanh Lãng nằm đằng sau quầy bar, trên mặt còn đắp mặt nạ dưỡng da, nghe nhạc, rầm rì mãn nguyện tới mức không thể mãn nguyện hơn.

Bạch Oanh Oanh trên lầu đang ăn gà, gần đây cô ấy mua được một ID có áo Kakao, không khác gì hack, khiến cô ấy chơi tới rất mãnh liệt.

Ngay cả Deadpool vẫn ngồi dưới tầng cũng đã về phòng tiếp tục ngồi.

Nhìn nhân viên mình, ông chủ Chu có vẻ hơi cụt hứng, hai ngày rồi anh không ngủ cho nên anh trực tiếp tiến lên tầng hai, trở lại phòng ngủ mình rồi lập tức nằm lên giường.

Vừa nghĩ tới chuyện trên chân mình có một chiếc xích sắt rỉ sét quấn quanh, anh đã cảm thấy rất khó chịu, rất không được tự nhiên, càng không ngừng nghiêng trái lật phải.

Bạch Oanh Oanh rất biết điều mà kết thúc trò chơi, cũng nằm thẳng cẳng trên giường, để Chu Trạch có thể đầu gối trên bắp đùi mình mà ngủ.

Sau đó cô ấy bắt đầu nhẹ nhàng mà xoa bóp đầu cho Chu Trạch.

Chu Trạch cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, ngủ say.

...…

Tí tách...

Tí tách...

Tí tách...

Đây là tiếng nước,

Rất thanh thúy,

Cũng rất trống rỗng u ám.

Chu Trạch mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở trên mặt nước, đầm nước quen thuộc, xa xa là con đường quen thuộc, cùng với vong hồn rậm rạp chằng chịt đang nhón chân đi bộ trên đường.

Lại về tới đây?

Đã lâu rồi anh không nằm mơ thấy nơi này,

Nhất là tại có Bạch Oanh Oanh cùng ngủ, chất lượng giấc ngủ của anh thực sự đã tốt hơn trước đây rất nhiều.

Chu Trạch theo bản năng nhìn thoáng qua phía dưới đầm nước, trở lại chốn cũ, cuối cùng anh vẫn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc vị trí lão oan gia kia có còn ở đó hay không.

Đầm nước rất trong, lại cái loại trong suốt không chút khoa trương, tới mức có thể rõ cả đáy nước, Chu Trạch liếc qua, không nhìn thấy chút vết tích về sự tồn tại của người phụ nữ không mặt.

Cô có vẻ đã chết ở Dung Thành thật rồi.

Chu Trạch thở một hơi dài nhẹ nhõm,

Thế nhưng vào đúng lúc này, anh có thể trông thấy được một cái bóng phản chiếu từ ảnh ngược dưới nước, anh lập tức xoay người, lại phát hiện ra sau lưng mình không quá một mét, có một người phụ nữ đang đứng, một người phụ nữ có mái tóc đen dài hoàn toàn bao phủ lấy mặt mình.

"Cô không chết sao?"

Chu Trạch hơi nghi hoặc hỏi thăm.

Người phụ nữ không trả lời, mà chỉ tiếp tục đứng ở đó.

"Hiện tại cô muốn đi đến nơi nào?" Chu Trạch hỏi.

Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, tuy rằng tròng mắt của cô đã bị che giấu dưới lớp tóc đen, nhưng Chu Trạch vẫn cảm giác được đối phương đang nhìn chằm chằm mình:

"Câu nói này, hẳn là ta muốn hỏi ngươi... Ngươi đây là muốn... Đi nơi nào?"

"Ừng ực... Ừng ực......"

Chu Trạch chỉ cảm thấy đầm nước kiên cố lạnh giá như băng phía dưới kia bỗng nhiên sôi trào, mà cả người mình cũng ngã thẳng vào vị trí trong đầm nước.

Trong lúc nhất thời,

Cảm giác hít thở không thông cùng nhau kéo tới, giống hệt như có vô số cánh tay đang liều mạng mà che tai mắt miệng mũi của anh lại, khiến anh mất hết tất cả các cảm giác với thế giới bên ngoài.

Ấn tượng duy nhất của anh chính là câu hỏi sau cùng đối phương lưu lại, dường như nó vẫn đang quẩn quanh tai anh.

"Hô...."

Chu Trạch vô ý thức ngồi xuống, tỉnh mộng rồi sao?

Có thể là vì bản thân mình là ""quỷ"", cho nên khi nằm mơ sẽ luôn mơ thấy địa ngục, thế nhưng người phụ nữ có cách ăn mặc giống hệt với người phụ nữ không mặt kia là ai?

Nghe giọng nói của đối phương, dường như đối phương không phải là người phụ nữ không mặt.

Rốt cuộc ngày đó Dung Thành đã xảy ra chuyện gì, Chu Trạch cũng không rõ, mà Tiểu Luoli chính là cho dù mình có giết cô ta, cô ta cũng không muốn hồi tưởng lại tình huống đêm hôm ấy một lần nữa, vì thế Chu Trạch cũng liền thôi.

"Oanh Oanh....."

Chu Trạch mở miệng,

Muốn để Oanh Oanh rót cho mình cốc nước,

Nhưng anh ta cả người ngây ngẩn,

Không phải anh đang nằm trên giường phòng ngủ trên tầng hai trong hiệu sách,

Mà là đang nằm trên một chiếc chiếu cũ nát,

Ở bên cạnh anh, có vô số người lít nha lít nhít mặc quần áo rách nát, hoặc là dựa vào tường hoặc là nằm ở nơi đó, ngay khi bản thân mình lên tiếng, những người khác đồng thời nhìn về phía mình.

Giấc mộng còn chưa kết thúc,

Bản thân mình vẫn chưa tỉnh lại,

Không đúng,

Khi Chu Trạch ngẩng đầu nhìn thấy từng cây lan can sắt trước mặt mình kia,

Anh mới ý thức được,

Không chỉ là giấc mộng còn chưa kết thúc,

Mà thực tế giấc mộng này,

Giờ mới bắt đầu.

"Sàn sạt....sàn sạt....."

Xa xa,

Truyền đến tiếng xích sắt ma sát với mặt sàn,

Quen thuộc như vậy.

Trương Yến Phong nói từ sau khi anh mơ thấy giấc mộng kia, hơn 20 năm qua, mỗi lần mơ thấy giấc mộng gì dưới chân anh ta cũng quấn quanh một cái xiềng xích.

Chu Trạch vô thức cúi đầu xuống,

Xốc quần áo rách rưới dưới người mình lên.

Xích đâu?

Xích của mình đâu?

Vì sao dưới chân mình lại không có xích???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.