Chu Trạch nhắm mắt lại, anh ta không thể ngủ được, nhưng anh ta thích được nằm trong bồn tắm bên cạnh cửa sổ kính để ngắm nhìn ánh nắng len lỏi chiếu vào.
Tôi đã làm việc mọi lúc trong đời, trong sự vận hành, rất khó để ngừng lại, trong cuộc sống này, có lẽ vài thứ sẽ được bù đắp thôi.
Bạch Oanh Oanh nghe Chu Trạch giải thích, giống như đã hiểu, cũng giống như là không hiểu, nhưng ít ra có thể xác định một điều rằng, Chu Trạch đối với điều này đã có trước dự báo.
Do đó, ông chủ mới không xoắn xuýt lên vì số dư tám trăm vạn kia, không, kỳ thật là bởi vì ông chủ biết nữ nhân kia không có kết cục tốt, cho nên cũng không buồn đi tìm mà đòi hỏi, càng không muốn gặp.
Bạch Oanh Oanh đưa tay vuốt vuốt mái tóc mình, bước chân đi đến quầy bar.
Lão đạo đang cùng hầu tử ăn củ lạc, mình một hạt, hầu tử một hạt, một người một khỉ ăn đến say sưa, ngon lành, lúc trước Chu Trạch cho Bạch Oanh Oanh giải thích, Lão đạo cũng ở bên cạnh nghe, sau khi nghe xong cười cười đi ra.
"Lão đạo, hỏi anh một câu, anh có hiểu không?" Bạch Oanh Oanh đẩy đẩy bả vai Lão đạo.
"Gì vậy?" Lão đạo nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên, nhìn Bạch Oanh Oanh, nói: "Vừa rồi ông chủ không phải cũng đã giải thích rồi sao?"
"Tôi không hiểu hết được."Bạch Oanh Oanh hít sâu một hơn, nằng nặc nhổ nó ra.
Đừng nhìn lão đạo trông nhà, hắn còn lớn không bằng nửa mình, Bạch Oanh Oanh cảm thấy có một ít chuyện anh ta chẳng thể nhìn thấu được.
Cái này kỳ thật cũng là rất tự nhiên, Bạch Oanh Oanh tuy đã hai trăm tuổi, nhưng phần lớn thời gian đều nằm trong quan tài, chỉ cùng trò chuyện cùng Bạch phu nhân, nên về bản chất, cô vẫn duy trì được sự hồn nhiên của cô gái 16 tuổi.
"Trên thực tế, chuyện này rất đơn giản, tự như Nữ Oa tại sao muốn giết Đát Kỷ, giống như các thánh nhân, tự nhiên phát ra những hào quang, sao có thể u tối được?
Vì vậy, Đát Kỷ hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bỏ rơi trách nhiệm, kỳ thật cô nhất định là muốn chết, muốn để Thương triều hủy diệt, không được làm gì để làm hại người dân làng chài?
Phải biết danh sách các đại thần, dù là Trụ Vương vô đạo, nhưng giúp hắn ngang ngược, cũng cần phải có một thế lực to lớn đằng sau, Khương Tử Nha cũng không thật sự suôn sẻ, vì vậy Đát Kỷ chắc chắc là đồng đội tốt nhất.
Tuy nhiên, trên thực tế, kể từ khi Đát Kỷ bắt đầu, bản thân đã bị kết án tử.
Vào thời cổ đại, nhiều vị thần đã xử lý những con dao trong chính tay của họ, khi tầng lớp thượng lưu cần có, những con dao này sẽ giúp họ giải quyết những vấn đề họ không muốn nhúng tay vào, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liền chôn con thỏ ngây thơ đã chết.
Đưa dao đi phá vỡ cho những người trong thiên hạ nhìn,
Nhìn,
Những phần tử ác độc như vậy đáng bị xử tử, để cho nhân gian này tinh khiết, không dính bụi trần."
"Vậy còn nữ nhân này thì sao?"
"Ông chủ không nói ở trong phòng không nhắc gì đến hiện trường có một nửa con thủy mãng kia đang làm gì?"
Đó chính là người phụ nữ kia đã đặt ở đấy, ông lão có nhiều tiền như vậy, làm sao đến cuối cùng lại muốn sống trong ngôi nhà với tổ tiên? Phòng ốc bố trí lại trải qua tay ai?
Rất rõ ràng, ông lão là đã bị lừa, mặc dù gieo nhân nào thì sẽ gặp quả ấy, không đáng được thông cảm, nhưng về mọi thứ, ông ta đã từng bị giăng bẫy, cũng đã từng ngã vào bẫy.
Ngay cả khi không có vấn đề gì với con thủy mãng trên biển kia, nó cũng muốn chạy đến đất liền để báo thù, chứ nói gì là nó đã thoát khỏi vấn đề, cho nên, có người đã dẫn dắt mọi chuyện đến như vậy, chỉ có nữ nhân kia là thích hợp.
"Vậy cô ta là người đã trợ giúp con thủy mãng là?" Bạch Oanh Oanh nói xong lại lắc đầu, "Không đúng, Lão bản cũng đã thỏa hiệp với con thủy mãng kia, rằng sẽ không giết người phụ nữ, nó cũng đã hứa rồi,"
Lão đạo nhìn Chu Trạch, nói: "Nếu không liên quan đến con thủy mãng, sự tình này liền rất đơn giản, hải thần nhìn ông lão rất khó chịu, cũng không biết là bởi vì ông lão đã trở nên giàu có mấy năm trước rồi làm chuyện thương thiên hại lý, hay là làm đánh mất danh nghĩa hải thần một cách dơ bẩn, liệu ông lão đó có phải là buôn lậu trên biển không?
Do đó, người phụ nữ giống như là Đát Kỷ do hải thần phái tới, ngay cả bần đạo cũng nghĩ rằng ông lão không ích kỷ đến mức không thể hiểu được, ngay cả gia đình ông ta cũng có thể hy sinh, đó có thể là do sự cám dỗ của người phụ nữ kia cũng chừng.
Hoặc, có thể là một sự thay đổi khác, hải thần nhìn thấy thủy mãng kia không tốt, nghĩ rằng những hành động của nó có thể làm ảnh hưởng đến mình, cho nên tạo ra một cái bẫy, diệt luôn con thủy mãng một thể, cuối cùng con thủy mãng không ngần ngại lao vào bể khổ, bất chấp lên đất liền báo thù, và hải thần cũng rất vui khi thấy điều đó."
Tóm lại, mặc kệ mọi vấn đề, nữ nhân kia đều phải chết, cô ta chết, hải thần vẫn là hải thần, tiếp tục duy trì sức mạnh thánh thiện tuyệt vời của mình."
"Ôi, nữ nhân kia thật đáng thương," Bạch Oanh Oanh thở dài nói.
"Không cần thương hại, không cần thương hại, đây chính là cuộc đời, cô thấy đấy, ông chủ đều nghĩ rất thoáng."
Chu Trạch bỗng dưng đứng dậy, thầm lẩm bẩm và Bạch Oanh Oanh, đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ, Chu Trạch đi đến cạnh cửa sổ, châm một điếu thuốc, tại bệ cửa sổ, có một bức tranh, đây là ngày thứ hai sau hôm đó, Chu Trạch để Lão đạo đi mua trở về.
Lão đạo cũng là rất nhiều nỗ lực để tìm ra bức chân dung tương tự của hải thần, dù sao thì trong nhà anh vẫn còn quá ít người tự vẫn, quá ít.
Chu Trạch đưa tay mở bức tranh ra,
Nhìn bức tranh một lúc lâu,
Cuối cùng,
Anh ta lấy cái bật lửa ra, sau đó nhóm lửa ở một góc bức tranh, rồi đặt nó trên bệ an toàn của cửa sổ, nhìn nó từ từ cháy thành tro tàn.
"Anh đang cảm thấy buồn gì à."
Tiểu luoli nhỏ nhẹ nói đằng sau lưng Chu Trạch.
"Cô không biết là phải gõ cửa trước khi vào à?" Chu Trạch có chút bất mãn hỏi.
Èo!
Tiểu Luoli đi ra ngoài cánh cửa, sau đó gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..."
"Vào đi."
Èo!
Tiểu Luoli lại xuất hiện trong phòng.
"Bức chân dung bị anh đốt là ai?"Tiểu Luoli hỏi.
"Không cần ngươi quản."
"Được, tôi mặc kệ, tôi đến là vì tôi nhận được thông tin từ thây ma ngu ngốc."
"Tôi đang nói về chuyện ngày mai."
"Nhưng hắn đêm nay liền sẽ đi Thượng Hải, sau đó mười giờ tối sẽ bay về Nhật Bản.""Tiểu Luoli nhắc nhở.
"Điều này, làm thế nào mà trước đây cô không nhận được?"
"Tôi cũng là vừa mới tra được thông tin vé máy bay của hắn." Tiểu Luoli đã rất nhanh chóng.
"Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Một trong ba nơi ẩn nấp kia, trước kia hắn mỗi ngày đều thay một nơi, nhưng hôm nay, tôi không xác định được hắn sẽ đến đâu.
Tuy nhiên, tôi nghĩ hắn đang ở một trong những vị trí đó, có khả năng còn lớn hơn nữa.
"Tại sao?"
"Bởi vì, tôi đã theo dõi hắn lúc ấy, tôi thấy địa điểm đó, luôn có chút khả nghi, có một mùi lạ, mặc dù rất yếu, không đáng nhắc tới, nhưng hai nơi còn lại đều có đặc tính riêng."
Hắn ta chuẩn bị trở về Nhật Bản, có vẻ là muốn mang một thứ gì đó trở về, chẳng hạn như kết quả nghiên cứu thành công nhất của hắn?"
Tiểu Luoli nói xong, liền lùi về sau hai bước, nói với Chu Trạch:
"Nói tóm lại, cho anh quyết định."
"Gọi Bạch Oanh Oanh, anh cùng tôi đi đến đó."
"Được."
Chu Trạch thay một chiếc áo len màu đen và đi xuống cầu thang, đồng thời lớn tiếng gọi Bạch Oanh Oanh lập tức cùng ngồi vào trong xe, thậm chí không nói phải làm gì.
Đợi đến khi Bạch Oanh Oanh ngồi trong xe, phát hiện ra mình ngồi cạnh Tiểu Luoli, rõ ràng chỉ mang theo hồn, mà không có xác thịt.
"Thây ma ngu ngốc, ngươi có ngày bị người ta đem đi bán cũng không biết." Tiểu Luoli cười khẩy.
"Sao cô dám mắng tôi."
"Ai có thể ngốc như ngươi chứ?"
"Cô chính là ghen ghét ta.""
"Tôi mà thèm ghen ghét cô à!"
"Cô vẫn làm điều đó đấy thôi."
Tiểu Luoli không nói nữa, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục cuộc tranh luận này thì thật là quá ngu xuẩn.
Chu Trạch lấy điện thoại ra và nói với Tiểu Luoli:"Hãy cho tôi địa chỉ."
Tiểu Luoli báo cáo địa chỉ, sau khi Chu Trạch định vị thành công, chiếc xe bắt đầu đi, không lâu sau đó thì có người gọi vào.
Chu Trạch vốn định cúp máy, nhưng thoạt nhìn, đó là Hứa Thanh Lãng, liền trực tiếp nghe.
"Này, anh có khỏe không?"
"Nhà lão già này, có tất thảy bao nhiêu người?"
"Anh muốn làm gì?""
"Cô trả lời tôi đã."
Chu Trạch nhắm mắt lại, nhớ lại một chút, nói:" Công với lão già, tất thảy có hai mươi bốn người."
...
Trong phòng cứu hộ bệnh viện, Hứa Thanh Lãng ngồi tại một chiếc ghế dài trên lối đi nhỏ, hắn cúi đầu xuống, mắt nhìn gạch men sứ.
Cuối cùng, bác sĩ đi ra và cảnh sát cũng đến.
Hắn bởi vì đốt tiền giấy nên đã tránh khỏi được rất nhiều trắc trở, cũng như phiền phức, bác sĩ và cảnh sát cũng đều không sờ gáy Hứa Thanh Lãng về sự tình liên quan đến sự tử vong của nữ nhân này, đương nhiên, đối với chuyện này, Hứa Thanh Lãng cũng chẳng có gì hiềm nghi, bởi vì nữ nhân này đã tự vẫn sau cái ngày đăng bức thư tuyệt mệnh lên mạng xã hội.
Cái chết này là tự tử, chắc như đinh đóng cột.
Nhìn cô y tá đẩy cáng cứu thương ra, phía trên còn che một miếng vải trắng, Hứa Thanh Lãng đứng dậy, đi về phía cáng, nói:
"Tôi muốn gặp cô ấy."
Hai y tá liếc nhìn nhau, thầm nghĩ anh ta cùng người phụ nữ này có mối thân tình với nhau, liền gật đầu cho phép.
Hứa Thanh Lãng mở miếng vải và nhìn mặt người phụ nữ, cô vẫn rất xinh đẹp.
Hứa Thanh Lãng được chứng kiến cô nằm trên cáng rất phong tình và lãng mạn,
Nhưng bây giờ, người đã lạnh.
Chưa nói tới thương tâm, cũng chưa nói tới nhiều khó khăn đã qua, chỉ cảm thấy có chút mất mát và bối rối.
Hứa Thanh Lãng nắm lấy cổ tay cô và nhìn vào vết sẹo trên tay cô. Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, đếm, những vết sẹo này đáng lẽ phải phai nhạt đi từ hai tháng trước.
Cô ấy dường như đã chuẩn bị, và cũng đã đếm ngược đến cuối cùng.
Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu và đi về phía cửa sổ hành lang, đẩy cửa sổ mở ra và để gió lùa vào.
Anh ta cảm thấy mình không nên buồn, càng không nên thương hại người phụ nữ nằm đó, nhưng con người chính là như vậy, rất đa sầu, đa cảm.
Nhưng cô ấy đã làm, những gì cô đã làm cho người khác, thân phận cô ấy là ai,…..
Nhưng cô ấy nằm trên cáng, và ta, đi lướt qua nhau, liền bản năng có một loại cảm giác rất thân cận.
Thở phào nhẹ nhõm,
Hứa Thanh Lãng vô thức châm điếu thuốc, nghĩ tới đây là bệnh viện, liền dập điếu thuốc đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]