Bóng tối bao trùm, đưa tay không thấy được năm ngón, bốn bề đặc sệt cản lấy khuỷu tay, cảm nhận được, chút một thật rõ ràng, thật khó để Chu Trạch có thể phân biệt được đây là chân thực hay hư ảo nữa.
Đây được coi như là chế độ đãi ngộ rất đỗi hậu hĩnh, ý vị này đích thị chỉ đạo hạnh đã đạt đến một cảnh giới, khổng phải là loại hàng hóa thông thường sẽ đi đến các hiệu sách của riêng họ.
Chu Trạch nhớ kĩ lúc trước Bạch phu nhân mở tiệc chiêu đãi mình cùng Hứa Thanh Lãng, cũng là sử dụng cùng loại công thức, thật khó để phân biệt được đâu là thật đâu là giả, Hứa Thanh Lãng cũng đã ăn rất nhiều đồ ăn được làm từ giun và ruồi gián.
Vương Bảo Cương rất có thể không phải là người làm điều đó, anh ta không đủ khả năng, chết trong thời gian ngắn như vậy, khả năng không thể nào lợi hại đến thế, như vậy cũng có nghĩa, kẻ sát sại Tôn Thu và khiến linh hồn Tôn Thu không thể siêu sinh hoàn toàn là một người khác.
Chu Trạch chậm rãi dang hai tay ra, cảm giác bốn bề nhẹ tênh, ảo giác lắc lư khiến anh có cảm giác như mình đang bước đi ngoài vũ trụ, như thể trọng lực lúc này đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Nhưng khi Chu Trạch duỗi bàn tay của mình ra, làn khói đen điên cuồng cùng dòng máu đặc như bị rút đi nhanh chóng, tựa như gặp phải thiên địch.
Mặc dù bây giờ đã có nhiều chuyện xảy ra khiến anh ít nhiều phải thay đổi bản thân, nhưng nếu gặp phải tình huống như thế này, anh vẫn rất bình tĩnh và tự tin để giải quyết.
"tách tách!"
Một âm thanh lách cách, cái chổi từ đâu rơi xuống mặt đất,
Màu máu hoàn toàn tan biến, phòng ngủ chưa bao giờ trống rỗng đến vậy.
Chu Trạch quay đầu lại rồi quan sát phía sau lưng anh, cách cửa phòng ngủ đã mở ra từ bao giờ, bên ngoài, một đôi giày da màu đen lẳng lặng nằm.
Cảm tưởng như có ai đó đang đứng trước mặt mình,
Trong chốc lát,
Đôi giày cử động, bắt đầu di chuyển ra ngoài, không, là chạy ra ngoài mới đúng.
Chu Trạch nhanh chóng xông ra ngoài, tức tốc đuổi theo đôi giày da đi xuống cầu thang, giày càng chạy, càng nhanh, nhưng Chu Trạch cũng nhanh không kém, trên thực tế, Chu Trạch đã tự mình giảm tốc độ, để xem, liệu đôi giày sẽ dẫn mình đi đến đâu.
Chỉ có một linh hồn khi đã hình thành có thể chuyển biến tích cực, tuy nhiên, trường hợp này chỉ là thiểu số nhưng lại mang lại cho anh ta một sự tồn tại vô cùng to lớn, Chu Trạch thậm chí có thể suy đoán ra được tất cả những sự thao túng này, dù không được như sự thúc quản của Bạch phu nhân, nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều.
Dù sao đi nữa, trước khung cảnh đẫm máu và đầy cảm xúc này, cùng lúc đó là yến tiệc của Bạch phu nhân, cộng với sự kiện bên trên, khoảng cách chênh lệch là không nhiều.
"Tí tách.....Tí tách...….Tí tách...…"
Đôi giày da này khi đi lại, phát ra âm thanh rất kì lạ, Chu Trạch chưa từng để ý đến nó trước đó, nhưng bây giờ khi bất giác mà để tâm đến, tại sao tiếng giày lại phát ra âm thanh "tí tách"?
Đi tới đi lui, Chu Trạch chợt phát hiện ra, mình đã đi được một vòng quanh tầng nhà này, rồi lại tiếp tục lên tầng tiếp theo, anh ta cứ thế mà đi theo đôi giày da và quay trở lại phòng ngủ.
Lần này, Chu Trạch quyết định đi đôi giày da vào và lại đi thêm một lần nữa.
Chỉ là,
Lần này,
Căn phòng ngủ không còn xuất hiện với hình dáng của một căn phòng linh tinh, càng không phải là một căn phòng cuồn cuộn biển máu, tất thảy đều trở nên rất đỗi bình thường, trên giường có cả chăn mền, bên cạnh là bồn rửa mặt có nhựa plastic ngăn cách với tủ, còn chỉnh tề được bày bàn chải đánh răng, cùng khăn mặt.
Đây hẳn là một kí túc xá của sinh viên.
Chu Trạch nhìn vào bốn phía tất thảy đều biến hóa, nhoẻn miệng cười, anh ta không hề biết mục đích của đối phương là gì, nhưng đối phương dường như dẫn dắt anh đến một nơi bí ẩn nào đó.
Chu Trạch đợi một lúc, lần này không còn là biển máu cuồn cuộn, không còn là tiếng "tí tách" nữa, tất thảy mọi thứ dường như rất yên tĩnh, như thể anh đang ở một phòng ngủ không thể bình thường hơn.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ một lúc, sự bình thường này dẫn dắt ta đến một sự bất an vô cùng bất thường ở đây, tự vấn tại sao đèn ký túc xá lại không được bật lên, nơi vốn huyên náo lại vắng không còn một bóng người, điều đó là đồng nghĩa với việc vào đầu giờ sáng,
tại sao vẫn có ánh sáng mặt trời chiếu vào?
"kin kít….kin kít....kin kít…."
Trên mái ngói, có tiếng gì đó cọ xát với ban công.
Chu Trạch đã linh tính bước về phía ban công xem có chuyện gì, bỗng khựng lại, thứ gì đó đang di chuyển băng qua ban công để bò vào.
Vâng, hắn đang bò.
Đấy là một cậu bé, nửa đoạn dưới thân của cậu ta hoàn toàn bị chém ngang lưng, chỉ còn lại nửa người trên, dồn hết sức lực vào hai bàn tay, cậu ta bò trên mặt đất, trên người không ngừng rỉ máu, đặc biệt là những nơi cậu ta bò qua, loang lổ những vết máu khiến ai nhìn cũng đều khiếp sợ.
Cậu ta vừa bò, vừa nghiêng đầu nhìn Chu Trạch.
Hắn chắc hẳn là đang quan sát Chu Trạch với đầy vẻ tò mò, nhưng chưa hề có ý định dừng bò về phí Chu Trạch.
Chu Trạch chậm rãi ngồi xổm xuống và nhìn thẳng về phía cậu ta.
"Tôi...…."
Cậu bé đang chực chờ nói điều gì đó, nhưng khi chuẩn bị nói, trong miệng không ngừng tuôn ra những tràng máu tươi, không điểm dừng, mắt nhìn Chu Trạch vẫn không dừng mấp máy môi, nhưng không tài nào phát âm ra được bất cứ một âm tiết rõ ràng nào.
Cậu ta tỏ vẻ rất lo lắng, nhưng càng lo lắng, cậu ta càng không thể làm được bất cứ điều gì, cuối cùng cậu phát ra một thanh âm không thể nào mà lọt tai nổi!
Một nửa thân thể cậu ta đang run rẩy, cả người như không còn nghe theo lời cậu ta nữa,
Hắn thật tình muốn phát ra bất cứ một thanh âm hoàn chỉnh nào cũng được, muốn nói cho Chu Trạch nghe, nhưng hắn hoàn toàn không thể làm được!
cậu ta vạn phần nóng nảy, một nửa thân thể đang lăn lộn, cào cấu, đấm mạnh trên sàn đầy bất lực.
Chu Trạch đưa ngón tay về phía vũng máu, dùng một ít máu tươi vẽ nhẹ trên gạch men sứ.
Nó có nghĩa là, bạn không cần phải nói gì, bạn có thể viết ra.
Chàng trai sửng sốt một chút, dường như nhận ra vẫn càng một cách như vậy. Cậu ta lập tức gật đầu đồng ý, sau đó bằng chính ngón tay của mình, lấy máu của chính mình mà chuẩn bị viết lên mặt đất.
Nhưng vừa chỉ kịp quẹt một đường ngang,
"Răng rắc!"
Ngón tay cậu ta gãy và rơi xuống đầy kinh dị.
Bản thân cậu ta cũng hết sức sững sờ,
Chu Trạch cùng với ánh mắt của mình cũng không giấu được cảm giác kinh hãi như cậu ta.
Nhưng cậu ta vẫn không vì thế mà ngừng lại, cậu tiếp tục dùng ngón áp út của mình, tiếp tục viết, nhưng lần này thậm chí còn không thể viết hết được một nét, ngón tay đã cứ thế mà lìa khỏi bàn tay.
Cậu ta dùng ngón tay cái, ngón tay cái liền gãy,
Cậu ta dùng ngón tay út, ngón tay út liền gãy,
Đến cuối cùng,
Cậu ta đầy vẻ tuyệt vọng, giương cả cánh tay của mình lên,
Cả một cánh tay thẳng tắp, độc nhất chỉ một ngón tay giữa, càng không ngừng gào thét.
Ngón tay giữa này là của cậu ta, nhưng nó không nghe theo lời cậu ta, bạm bỡ, nực cười, đau khổ.
Cậu ta nhìn Tru Trạch, rồi lại đưa mắt sang cái tủ ở một góc.
Đó là một cái tủ làm bằng sắt, được chia làm tám ô, đồng nghĩa với việc tám người ở trong căn phòng có thể sử dụng như tủ cá nhân để bỏ đồ đạc riêng của họ.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào cái tủ phía dưới và Chu Trạch bước tới và mở cánh tủ ra.
"két....két...."
Lộ ra đó chính là một cái chân, và còn một thứ gì đó ở sâu bên trong, phải chăng là một bộ quần áo dã được gấp lại và đặt rất đỗi gọn gàng.
Nhưng thật ra, đây là một người, nửa thân dưới!
Cậu bé tuyệt vọng bò đến bên cạnh tủ trong cái xó xỉnh đó, phần thân dưới trong tủ không ngừng ngọ nguậy, nhưng có lẽ vì được sắp xếp quá gọn gàng, càng lại trong một không gian quá sức chật hẹp, khiến cho chúng không thể trở lại như nguyên bản, về căn bản không có cách nào để động đậy, chúng chỉ có thể ngồi xổm vặn vẹo đầy vẻ lo lắng mà thôi.
Đây là một hình ảnh rất kinh khủng, đủ để bất cứ ai trải qua cũng đều phải lạnh tóc gáy.
Ngay sau khi cậu ta chạm vào được chân của mình, bỗng nhiên, Như có một lực hút vô hình đầy đáng sợ như kéo cậu bé lại về phía sau, cậu bị kéo ngược trở lại ban công, cậu bé tiếp tục phải vật lộn, cậu không ngừng giãy dụa, gào thét, trên nền gạch.
Cậu ta không khác gì một con cá trên thớt gõ, dãy dụa cho đến kiệt sức, nói chung là bất lực.
Chu Trạch bật cả người dậy và đuổi theo, anh bước càng nhanh, cậu bé càng lùi nhanh, trong chốc lát, sự tuyệt vọng cũng bao trùm lên Chu Trạch.
Sau một khoảnh khắc,
Chu Trạch lại choàng tỉnh và phát hiện ra mình đang đứng tại cửa phòng ngủ,mà nếu như là ở phòng ngủ, thì mọi thứ chẳng khác nào được khôi phục lại như ban đầu.
Không còn bất kì một vệt máu nào, cũng không còn cậu bé kinh dị kia, càng không có bất kì một tiếng thở thất thần, hay gào thét nào nữa.
Điều đấy rốt cuộc có nghĩa là gì?
Chu Trạch có đôi phần khó hiểu, phòng ngủ này giống như là một rạp chiếu phim ma, mỗi lần bước vào, lại cho mình một trải nghiệm đáng sợ khác nữa.
"Tí tách.....Tí tách...….Tí tách...…"
Thanh âm quen thuộc lại một lần nữa vang lên,
Anh quay đầu lại, quả nhiên, cặp giày da kia lại tiếp tục xuất hiện bên ngoài phía sau cánh cửa.
Chu Trạch cuối cùng đã hiểu ra lý do tại sao dấu chân của đôi giày lại chi chít dày đặc bên ngoài phòng ngủ, vì dường như anh ta đã lặp đi lặp lại con đường đấy rất nhiều lần, lặp lại câu chuyện đấy rất nhiều lần.
Đưa con người ta trở lại hiện thực, rồi lại mang họ trở lại, và lại bằng một cách không may nào đó mà lại dẫn dắt con người ta đi, sau đó lại trở lại.
Chẳng khác gì tên bồi bàn trong hội trường bị người ta sai vặt.
Khách quan, ngài đã tới chưa?
Tạm biệt, ngài đi thong thả.
Đôi giày da dường như đang chờ chực để Chu Trạch quay người lại để nhìn về phía nó, để nó bắt đầu rời đi.
Lại là tiếng:"" tí tách....tí tách…..va tí tách" Chu Trạch bước đến, chỉ có điều lần này, Chu Trạch đã thực sự nhận thức được sự kì lạ ngay từ những phút ban đầu nhưng vẫn không thể nào lý giải nổi, điều đầu tiên là, tại sao đôi giày này lại biết đi, là do tiếng" tí tách tí tách" vang lên? tại sao không phải là tiếng " lộp cộp" hoặc ít nhất cũng là tiếng "xào xạc xào xạc"?
Chu Trạch đưa tay ra, bàn tay xòe rộng chỉ trực chờ nắm lấy đôi giày da đen kia.
Giống như một tấm lưới được vung xuống đất, cuối cùng cũng bắt được con cá.
Chậm rãi,
Bất ngờ, chủ nhân của đôi giày xuất hiện, và anh ta lại tiếp tục đi lên phía trước, tiếp tục phát ra những thanh âm " tí tách tí tách" với đầy sự quật cường, đầy sự kiên trì của anh ta, từng bước một tiến về phía trước "Tí tách.....Tí tách...….Tí tách...…" đầu của anh ta, một nửa đã bị thối rữa, bắt đầu dựng ngược lên, một nửa đầu kia thì như chạm vào gạch men sứ trên mặt đất:
"Tí tách.....Tí tách...….Tí tách...…"
Anh ta không ngừng nhảy lên, nhưng mỗi lần đáp đất đều để đầu của mình va đập vào, hai tay của anh ta duỗi ra, cứ thể mà va chạm với đôi giày da, vừa đi vừa đong đưa.
Anh ta trên thực tế thực sự đang đi bằng đầu của mình,
Nhưng cả hai tay lại được dùng để chống đỡ đôi giày da, khi anh ta tiến một bước, những tưởng chính là đôi giày đang bước đi.
Tiểu Bình nói rằng, Vương Bảo Cương rất thích đi đôi giày da và bộ đồ này mỗi khi đến cá kì thi. Anh ta cho rằng mình là một giáo viên, chứ không phải là giám thị hoặc là một người thích sử dụng bạo lực, Vì vậy, cho dù là sau khi anh ta chết, Anh ta vẫn sẽ duy trì phong thái của mình như vậy,
Dù là, dùng tay để mà nâng đỡ đôi giày da để tỏ vẻ như thế này.
"Tí tách.....Tí tách...….Tí tách...…"
Tôn Thu nói rằng anh ta đã thấy đầu của Vương Bảo Cương chậm rãi trượt xuống từ bức tường phía trên ban công,
Bao gồm cả thân thể cũng như đôi chân mang giày da của Vương Bảo Cương,
Nhưng sở dĩ thấy đầu cũng là do có nguyên nhân,
Bởi vì Tiểu Bình cũng đã kể lại rằng, lúc trước khi Vương Bảo Cương nhảy lầu, chính là cái đầu, là thứ rơi xuống đầu tiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]