"Ồ, lão Thiết!
Có một món quà vừa được gửi đến đây,
Có tiền thì sẽ tiêu tiền,
Không có tiền cũng không sao, lại yêu bản thân hơn,
Giơ cây gậy ánh sáng lên tự do múa hát,
Cuối cùng,
Chúng ta hãy cùng tạo một đợt sóng 66666666!"
Lão đạo hát to đến mức khàn cả giọng, cuống họng lão giống như không chịu nổi nữa. Lão đạo không ngừng ra sức vung vẩy hai tay, trên trán và trên cơ thể lão mồ hôi đã chảy ra ướt đẫm.
Lúc vừa ra sân biểu diễn, ông ta thư thái, nho nhã như một bậc cao nhân, khắp người đều toát ra phong thái chững chạc.
Nhưng giờ đây, lão đạo lại rất sung, giống như một ca sĩ hát nhạc rock chuyên nghiệp. Ông hát nhiều bài liên tiếp. Nói là hát thôi, chứ thực chất lão đạo như đang "hét", lấy hết sức hét to hết cỡ, tưởng chừng cổ họng lão có thể ho ra máu bất cứ lúc nào.
"Đạo trưởng, đều là người một nhà cả, đừng hát nữa."
"Đạo trưởng, mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại quỳ. Tôi quỳ chính là vì muốn xin ông đừng hát nữa."
"Thật ra thì tôi cảm thấy lão đạo hát khã dễ nghe."
"Đúng đấy!"
"Tôi có thể phân tích gu âm nhạc của lão đạo. Ông ấy đã khéo léo kết hợp giữa nhạc hiện đại với nhạc dân tộc, kết hợp nhạc rock với nhạc ballad…xin lỗi, thật tình tôi không phân tích nổi nữa."
"Đạo trưởng, người không được phát trực tiếp trong vòng nửa năm nên hôm nay muốn trút giận à?"
"Hát càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/2706780/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.