Sau khi bà lão kể xong câu chuyện của mình. "Người phiên dịch" Hứa Thanh Lãng lúc trước cả động không ngừng nhưng khi nghe xong câu chuyện mặt đã không có một chút cảm xúc.
Thất vọng thực sự,
Đứa con hiếu thảo hết lòng vì mẹ đâu, đứa con đòi bán nhà chữa bệnh cho mẹ đâu?
Tại sao câu chuyện đang cảm động lại trở nên tồi tệ thế này?
Chu Trạch vỗ vỗ vai bà cụ: "Bà ăn ngon miệng."
Ý của Chu Trạch có nghĩa là,
Bà hãy ăn xong đi rồi sau đó lên đường.
Bà cụ có chút ngại ngùng, để đũa xuống, nói:
"Tôi cũng không biết làm sao tôi lại chạy đến đây. Tôi còn không nghĩ đến việc mình sẽ xuống Địa ngục, tôi…"
Chu Trạch yên lặng và nhìn bà lão,
Chợt khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
Khách hàng là thượng đế,
Những yêu cầu của khách hàng thì đều phải lắng nghe.
Bà lão toàn thân run rẩy,
Rồi lập tức nói:
"Tôi nghĩ, tôi nên đi sớm hơn một chút."
Chu Trạch cảm thấy anh nên treo trong phòng này một vài câu khẩu hiệu, ví dụ như:
Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Nhưng câu đó có vẻ quá nghiêm trọng, hay là câu:
Nghiêm túc cải tạo, một lần nữa làm người.
Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu Chu Trạch như đang cười nhạo chính anh vậy. Chu Trạch đứng dậy và mở ra cánh cửa Địa ngục, bà lão vẫn đứng đó, do dự, phân vân. Chu Trạch nhanh tay nắm lấy vai bà cụ đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/2706760/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.