"Cô đã ngủ chưa?"
"Tôi chưa."
"Không phải cô gọi tôi đến ngủ cùng cô để cô dễ ngủ hơn à?"
"Nhưng tôi không ngủ được."
"À…."
"Cô sống được bao lâu rồi?"
"Tôi sống được khoảng hai trăm năm rồi, nhưng đa số thời gian tôi nằm trong quan tài. Còn số thời gian tôi sinh hoạt bên ngoài chắc chưa quá hai mươi năm."
"Cô nghĩ gì về ông chủ của cô."
"Tôi thấy anh ấy không phải là xấu, anh ấy rất phóng khoáng."
"Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Hôm đó, có phải anh ấy đã mắng cô không?"
"Hôm đó là do tôi đã làm sai."
"À, ra vậy."
"Thật ra, bấy lâu nay tôi rất tò mò về cái người mà cô và ông chủ của cô hay nhắc đến."
"Cái người mà chúng tôi hay nhắc đến?"
"Đúng rồi."
"Như vậy là hôm qua, nếu người đó sơ hở thì trực tiếp anh ta sẽ ra tay, không cần đợi đến lúc tôi động thủ trước, càng không phải sợ lộ ra sơ hở gì, cũng sẽ không mắng tôi tọc mạch xía vào chuyện của anh ta."
Oanh Oanh trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: "Chu Trạch sợ sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của cô."
Đường Thơ im lặng.
"Thật ra, ông chủ tôi có rất nhiều khuyết điểm, có đôi khi không đủ nam tính. Khi làm việc anh ấy cũng lo trước lo sau, cũng tính toán đủ kiểu nhưng tóm lại, mọi việc vẫn ổn. Mỗi người có một tính cách khác nhau, không ai giống ai,vì vậy, cách nghĩ của họ cũng sẽ khác nhau.
Anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/2706735/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.