"Không phải cô gọi tôi đến ngủ cùng cô để cô dễ ngủ hơn à?"
"Nhưng tôi không ngủ được."
"À…."
"Cô sống được bao lâu rồi?"
"Tôi sống được khoảng hai trăm năm rồi, nhưng đa số thời gian tôi nằm trong quan tài. Còn số thời gian tôi sinh hoạt bên ngoài chắc chưa quá hai mươi năm."
"Cô nghĩ gì về ông chủ của cô."
"Tôi thấy anh ấy không phải là xấu, anh ấy rất phóng khoáng."
"Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Hôm đó, có phải anh ấy đã mắng cô không?"
"Hôm đó là do tôi đã làm sai."
"À, ra vậy."
"Thật ra, bấy lâu nay tôi rất tò mò về cái người mà cô và ông chủ của cô hay nhắc đến."
"Cái người mà chúng tôi hay nhắc đến?"
"Đúng rồi."
"Như vậy là hôm qua, nếu người đó sơ hở thì trực tiếp anh ta sẽ ra tay, không cần đợi đến lúc tôi động thủ trước, càng không phải sợ lộ ra sơ hở gì, cũng sẽ không mắng tôi tọc mạch xía vào chuyện của anh ta."
Oanh Oanh trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: "Chu Trạch sợ sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của cô."
Đường Thơ im lặng.
"Thật ra, ông chủ tôi có rất nhiều khuyết điểm, có đôi khi không đủ nam tính. Khi làm việc anh ấy cũng lo trước lo sau, cũng tính toán đủ kiểu nhưng tóm lại, mọi việc vẫn ổn. Mỗi người có một tính cách khác nhau, không ai giống ai,vì vậy, cách nghĩ của họ cũng sẽ khác nhau.
Anh ấy như một con kiến vậy, rất thích tích lũy và dành dụm, bởi vì trước kia anh ấy từng có tuổi thơ cơ cực trong cô nhi viện. Lúc đó, thực sự anh đã chẳng có gì."
"Cô có hiểu được anh ta không?"
"Tôi không biết liệu mình có hiểu được anh ấy đến mức nào, nhưng tôi thích cuộc sống của tôi hiện tại. Tôi thích chơi game trên điện thoại di động mỗi ngày, xem phim, hưởng thụ cuộc sống, bù đắp cho chính mình những tháng năm ở trong quan tài. Dù có nhiều khuyết điểm, ông chủ vẫn bỏ qua và cưu mang tôi."
"Cuộc sống hiện tại không có gì để theo đuổi. Như thế có qua nhàm chán không?"
"Không phải ai cũng có nhiều khát khao và đam mê. Mỗi người đều chọn được một cách sống riêng phù hợp cho bản thân mình mà.
Thật lòng mà nói thì ông chủ tôi cũng có đôi lúc tàn nhẫn. Tôi lắm lúc cũng sợ anh ấy biến thành dạng người như cô đã nói, tàn nhẫn, không có lương tâm."
"Sợ?"
"Đúng vậy, tôi rất sợ."
"Cô đã chết một lần rồi thì còn sợ cái gì nữa. Anh ta nhìn qua rất hào hoa phong nhã, nhưng bên trong vẫn tồn tại chủ nghĩa cá nhân rất lớn, anh ta nhiều khi tự cho là mình đúng và không quan tâm đến người khác nghĩ gì."
"Nhưng ông chủ tôi vẫn tốt."
"Cô không đồng tình với điều tôi nói sao?"
"Không, tôi không đồng ý với cô. Bạch phu nhân sau khi xuống Địa ngục đã giao tôi lại cho ông chủ xử lý, nhưng ông chủ không làm vậy mà đã bỏ qua cho tôi.
Tôi cũng biết rằng, khi có tôi ở trong hiệu sách, ma quỷ tìm đến rất ít nhưng ông chủ vẫn không đuổi tôi đi."
"Đó là vì anh ta dùng cô làm gối. Anh ta muốn ngủ ngon hơn vào ban đêm."
"Một người sẵn sàng từ bỏ công việc, thành tích của mình vì giấc ngủ, chẳng lẽ là người xấu sao?"
Nghe vậy,
Đường Thơ có chút sửng sốt,
Không biết tại sao,
Trong đầu Đường Thơ lúc này hiện lên hình ảnh của một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế,
Mặt trời chiếu sáng trên cơ thể anh ta,
Tựa như một vị thánh vậy.
...
Không có vấn đề gì với nữ Vô diện, sự việc coi như đã được giải quyết ổn thỏa. Giờ chỉ cần chờ thêm tin tức từ Thông Thành.
Tất nhiên, vấn đề này có thể chờ đợi nhưng dọn cửa hàng sang một địa điểm mới là không thể chờ đợi thêm nữa. Hứa Thanh Lãng đã tìm được một chỗ mới tốt hơn, ngay gần khu phố phía Nam của trung tâm thành phố Thông Thành. Nơi đây là khu tập trung đông dân cư, mật độ dân số ở đây rất cao.
Chu Trạch hôm qua nhận được một thiệp mời tham dự lễ tang của cô Lưu, Chu Trạch cũng không hiểu sao mình nhận được thiệp mời này. Vốn anh không định đi, nhưng sau khi Hứa Thanh Lãng biết được chỗ đặt cửa hàng mới là sản nghiệp của gia đình cô Lưu nên anh ta bắt Chu Trạch đi bằng được.
Trong đám tang nếu tranh thủ thảo luận về vấn đề kinh doanh thì hình như có chút không phải.
Nhưng do Hứa Thanh Lãng nài nỉ quá nên Chu Trạch vẫn đồng ý.
Anh đi bằng xe hơi đến địa chỉ có trong thiệp mời. Anh phát hiện, nơi tổ chức lễ tang không phải ở nhà tang lễ mà ở một ngôi biệt thự lớn nằm giữa cánh đồng.
Vào thời điểm này đang là mùa hoa cải ầu nở rộ. Căn biệt thự nằm lọt thỏm giữa cánh đồng hoa, mang lại cho người ta một cảm giác lạnh lẽo.
Người tới viếng cũng không có nhiều, chỉ có bốn hoặc nằm chiếc xe ô tô đậu ở cửa.
Khi anh xuống xe và bước vào, anh thấy Nhất Lang đang đứng trong sân cùng một số thành viên khác của câu lạc bộ yêu thích truyện kinh dị. Họ đang đứng cạnh nhau và thấp giọng trò chuyện.
Không ai ra chào đón Chu Trạch, cũng không có ai nhận hoa viếng. Họ cứ đứng lẻ tẻ ở đó như đây là một cuộc dạo chơi.
Diện mạo của ngôi nhà này ở nhìn ở ngoài không khác gì những ngôi biệt thự ba tầng khác ở Thông Thành, nhưng bước vào trong lại là một sự khác biệt lớn- nó được trang trí hoàn toàn theo phong cách Tây Âu.
Cầu thang, bàn cà phê, những chén trà ở trong nhà khi nhìn vào sẽ cho ta cảm giác như đang ở trong bối kịch của những bộ phim về nước Anh.
Tiếng nhạc vang lên, không phải là tiếng nhạc đám ma mà là bài "Ly biệt điệu Van". Mặc dù ý chính của bài nhạc vẫn mang hơi hướng buồn nhưng nỗi buồn đó không bộc lộ được nhiều.
Có một số người phụ nữ mặc váy nhung dài đen đi xuống, họ là chủ nhân của căn biệt thự.
Một người đàn ông trông giống cha xứ đi đến trung tâm của ngôi nhà, trên tay ông ấy cầm một quyển kinh thánh.
Mị người cùng đi tới và chia sẻ sự mất mát này.
Chu Trạch tự rót cho mình một cốc cà phê rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Phong tục tang lễ trong nước đã có nhiều cải cách, thậm chí nhiều nơi phong tục đã bị phá vỡ. Hầu hết nhiều nơi đã có quy định cấm thổ táng.
Làm đám tang ở nông thôn thì sẽ dựng một cái rạp trước nhà, ở thành thị sẽ tổ chức ở nhà tang lễ, hoặc họ cũng sẽ dựng một cái rạp nhỏ ở nhà.
Còn kiểu tang lễ theo phong cách phương Tây này là lần đầu tiên Chu Trạch thấy được.
Chu Trạch nhớ lại, trước đây anh đã từng nghe ai đó nói rằng, ở phương Tây có một "xưởng cổ tích".
Xưởng đó có nhiều tầng khác nhau, tầng 1 sẽ dùng để cho thuê tổ chức tang lễ, đồng thời họ cũng mở thêm dịch vụ vệ sinh và trang điểm cho xác chết. Những người trong xưởng vẫn sinh hoạt một cách bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn vào căn biệt thự này, nó có vẻ theo phong cách của chiếc xưởng kia. Nhưng phần lớn người dân ở trong nước chưa thể chấp nhận được.
Để thể hiện lòng tôn kính và bày tỏ sự tiếc thương với người đã khuất, mọi người xếp thành một hàng dài để có những phút tưởng niệm. Người nào tình cảm hơn thì có thể đi lên và chạm vào quan tài rồi tâm sự.
Đến lượt Chu Trạch, anh đi lên gần chiếc quan tài và nhìn thoáng qua. Cô Lưu đang nằm trong đó, cô mặc một chiếc váy màu đen, nhắm mắt yên bình như đang ngủ say.
Điều khiến Chu Trạch hơi ngạc nhiên là cô Lưu đã ngã từ trên tầng cao xuống trước mặt anh. Dù có trang điểm hay vệ sinh cho cô ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể che đi cái chết thảm khốc của cô. Nhưng thi hài của cô lại hoàn toàn bình thường, không có gì xây xát cả.
Điều này khiến Chu Trạch nghĩ về thi hài của mình. Anh nằm trong quan tài với bộ dạng rất khó coi với lông mày được vẽ xếch lên. Thực sự anh không thích bộ dạng đó xíu nào.
Cả khi đã chết rồi cũng có người xấu người đẹp. Thật không công bằng.
Sau khi chia buồn, mọi người sẽ dùng bữa dưới hình thức Buffe, nhưng số món ăn không nhiều, đa phần là một chút bánh ngọt và xúc xích. Bữa ăn này như bữa lót dạ trong buổi trà chiều, không thể ăn no nê được.
Chu Trạch tự rót cho mình một ly rượu, uống một chút rồi đi ra ngoài tìm người thân của cô Lưu để nói về việc thuê cửa hàng.
Hứa Thanh Lãng nói rằng anh ta sẽ trả luôn tiền thuê cửa hàng một năm giúp Chu Trạch. Chu Trạch hàng tháng sẽ trả lại số tiền đó cho anh ta. Trong chuyện này Chu Trạch không phải chuẩn bị quá nhiều tiền, cho nên việc thương lượng giá cả giúp Hứa Thanh Lãng cũng là hợp tình hợp lý.
Sau khi tìm kiếm một vòng quanh nhà, Chu Trạch vẫn không tìm được người nhà của cô Lưu. Anh chỉ thấy vị cha xứ lúc trước, anh ta đang đứng hút thuốc ở đầu cầu thang.
Khi Chu Trạch khi qua, cha xứ đưa cho anh một điếu thuốc.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau và hút thuốc.
Cha xứ cũng là người Trung Quốc, anh ta khoảng chừng 30 tuổi và có khuôn mặt phúc hậu.
Không có chuyện gì để trao đổi, hút thuốc xong, người cha xứ liền bỏ đi. Trùng hợp, khi vừa tàn điếu thuốc, Chu Trạch thấy đằng sau cầu thang cũng có một lối đi xuống.
Chắc lối đó dẫn xuống tầng hầm.
Các gia đình Trung Quốc bình thường khi xây nhà sẽ không thiết kế tầng hầm. Vì lòng hiếu kỳ của mình, Chu Trạch đi xuống dưới lối đó, anh bắt gặp một chiếc thang máy, cạnh thang máy còn có một cánh cửa kim loại nữa.
Chu Trạch đẩy cánh cửa kim loại và bước vào, nhiệt độ trong phòng thấp hơn nhiệt độ bên ngoài rất nhiều.
Trước mặt Chu Trạch có một chiếc giường thép và có một số thiết bị trông giống trong nhà xác.
Nơi đây gợi cho người ta cảm giác nó là một lò giết mổ.
Đi đến bên chiếc giường thép, Chu Trạch đưa tay chạm vào nó. Đây hình như là chiếc giường dành cho người chết, cô Lưu chắc hẳn cũng đang nằm chiếc giường như thế này để lưu giữ chút vẻ đẹp cuối đời.
Căn phòng này trông như thẩm mỹ viện cho người chết vậy.
"Thưa ông, căn phòng này người ngoài không thể tùy tiện ra vào."
Một chàng trai trẻ trong bộ đồ màu xám đứng ở cửa và nói.
Chu Trạch áy náy gật đầu xin lỗi, là do anh tự tiện.
"Trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?" Chu Trạch hỏi, anh thấy người đàn ông đứng trước mặt anh có chút quen mặt.
"Có lẽ vậy, đây là thiếp của tôi, hy vọng có cơ hội hợp tác với anh."
Chàng trai trẻ đưa cho Chu Trạch một chiếc danh thiếp.
Trên danh thiếp có ghi tên của Trần Thạch Sinh. Anh ta là một người tổ chức tang lễ theo phong cách châu Âu ở Tống Thành.
"Việc kinh doanh của anh có tốt không?" Chu Trạch hỏi,
Trong một thời gian dài, đã có rất nhiều người hỏi về việc kinh doanh của anh, cuối cùng anh cũng đã có cơ hội để hỏi về việc kinh doanh của người khác.
Tất nhiên, Chu Trạch cũng biết khi người khác hỏi về việc kinh doanh của anh, trong đầu họ cũng sẽ có một ý nghĩ là:
Anh mở một hiệu sách vắng vẻ như thế, thì chắc việc kinh doanh của anh cũng không tốt cho lắm đâu!
"Việc kinh doanh của tôi cũng khá bình thường, chưa có nhiều người chấp nhận việc tổ chức tang lễ theo phong cách châu Âu ở Trung Quốc." Người đàn ông cười khổ, nói.
"Vâng."
Sau khi hỏi xong, Chu Trạch cảm thấy rất dễ chịu."
"Phải rồi, người thân của người đã quá cố đang ở trên tầng hai." Trần tiên sinh nhắc.
"Được rồi, cảm ơn anh."
Chu Trạch rời khỏi tầng hầm.
Tuy nhiên, khi Chu Trạch đi đến cầu thang, tay cầm tấm danh thiếp đột nhiên run rẩy. Anh nhìn vào tên trên tấm danh thiếp:
Trần Thạch Sinh.
Hình như,
Người chết vào đêm thứ hai, sau cái chết của cô Lưu,
Cũng họ Trần?
...…
Đóng cánh cửa kim loại,
Chàng trai trẻ trong bộ đồ âu nằm lên chiếc giường thép,
Anh ta đưa tay xoa nhẹ nhàng má phải, có một chất nhờn màu xanh chảy ra từ má anh ta.
Anh ta lắc đầu,
Rồi thở dài, nói:
"Khi tôi chết, hai nghệ sỹ trang điểm đã bắt đầu lười biếng dần.
Nếu điều này còn tiếp diễn, việc kinh doanh không biết sẽ ra sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]