Chương trước
Chương sau
"Ách, chẳng lẽ ta đoán sai rồi à?"

Lão già Chu Nho nghiêng đầu hỏi,

"Hehe, đạo hạnh có chút thụt lùi."

Lão già Chu Nho móc ra một điếu thuốc, tự mình kéo đốt, cảm thấy thật sự thất vọng.

Chu Trạch bình tâm một chút, không thể nói, cũng được coi là có một phần đúng?

"Lão tiền bối, tôi muốn hỏi anh một chút về sự tình của quỷ sai."

"Quỷ sai?" Lão già Chu Nho nhíu mày, "Ta nói chàng thanh niên không có việc gì làm hay sao mà đi hỏi công việc của quỷ sai, đám người kia không dễ đối phó, anh có gặp bọn họ cũng phải dè chừng.

Ngươi có thân thể mới để nhập vào, nên mới được sống lại, đây là cơ duyên, ngươi nên tự chúc mừng cho bản thân ngươi mới phải."

Lão già không nói thêm.

Chu Trạch khẽ nhíu mày, lão già trước mặt, ông ta không nhận ra anh là quỷ sai hay sao?

Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng vốn thấy lão già này lúc trước có chút hiểu biết nên muốn đến thỉnh giáo, lão tuyệt đối không phải là giả mạo, nhưng lão ta căn bản không nhìn ra anh là quỷ sai.

Có nghĩa là, Tiểu La Lỵ cho mình thân phận quỷ sai tạm thời, ngoại trừ cái gọi là "Địa Ngục Chi Môn", chắc có thể là còn đồ vật gì đó chưa đưa cho mình?

Hứa Thanh Lãng từng nói qua Tiểu La Lỵ đến và vội vã đi, khẳng định không phải là kiếm cớ trốn tránh trả lời, mà là cô thực sự có chuyện bận rộn cần đi, đồng thời cũng cô cũng bắt anh tự nhận chính mình là một tráng đinh

Về lý do tại sao bắt anh làm tráng đinh cũng đơn giản, vì cô không muốn anh sẽ gây ra chuyện, vì thời điểm này cô ấy không muốn có thêm phiền toái sao?

Nhưng thân phận này, Chu Trạch nhất định phải nắm giữ, anh đã chết một lần, cuộc sống lần này, anh ta phải giữ lấy, thân phận quỷ sai, là lá bùa phù hộ thân tốt nhất, để cho anh không đến mức một ngày nào đó không có nơi nương tựa.

Chu Trạch mở lòng bàn tay của mình đưa ra trước măt lão già đó, anh muốn lộ thân phận thật sự của anh trước mặt lão già này.

Mặt của lão già bỗng nhiên biến sắc, hơi thở của lão trở nên khó khăn, tròng mắt của lão long lên sòng sọc rồi bất giác tỉnh ngộ nói:

"Tôi hiểu, cô gái lưỡi dài đó đã đưa cho ngươi đảm đương thay."

Lão già Chu Nho để hai tay đằng sau, dần dần đi lên đống đất, như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, Chu Trạch bên cạnh không lên tiếng quấy rầy ông ấy.

Cuối cùng, lão già lại hỏi: "Anh muốn hỏi ta về công việc quỷ sai, ý muốn như thế nào?"

"Muốn địa ngục hài hoà, nhân gian yên ổn, thì nên cống hiến sức lực của mình."

"Ah." Lão già lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Hắc, lão phu đã biết ngươi muốn làm cái gì, anh muốn thay thế cô gái lưỡi dài phải không?"

Chu Trạch không định phản bác,

Không phản bác cũng không có nghĩa chấp nhận.

"Cách không phải là không có, hơn nữa lại rất đơn giản." Lão già Chu Nho trầm ngâm nói, "Vì đêm nay ngươi mang đến cho ta nhiều lễ vật như này, nên ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Rửa tai lắng nghe."

"Bên trong văn miếu, đều là thánh nhân, thánh nhân tại thượng tỏ tường mọi việc nhân gian, người đi Nhân Gian Đạo, quỷ hướng về cầu Nại Hà, thánh nhân liếc nhìn một cái sẽ hiểu.

Ngươi nói, việc này đúng không?"

"Vâng." Chu Trạch gật đầu.

"Nha đầu lắm mồm kia cho ngươi chìa khóa, tương đương cho ngươi nửa cái thân phận, nhưng cô ấy cũng có thể lấy đi khi muốn." Chu Nho trầm ngâm nói: "Nhưng chỉ cần ngươi đi vào văn miếu, ta sẽ giúp ngươi cầu thánh nhân, ngươi chỉ cần thành tâm thể hiện thái độ một cách thành khẩn, bề ngoài biểu hiện sự quyết tâm.

Cũng chính thể hiện thái độ tốt một chút, nói thêm chút lời tốt đẹp, chỉ cần một cái gật đầu của thánh nhân, thân phận của anh sẽ được công nhận.

Nhưng có một việc cần tránh, mắt thánh nhân sáng như đuốc, hiểu rõ hết thảy, nếu ngươi đi vào đó trong lòng còn có ý đồ xấu, hay muốn hại người khác, thì người sẽ dùng Âm ti pháp để quản chế, thêm vào đó thánh nhân cũng phẫn nộ!"

Lão già Chu Nho nói một cách nghiêm túc.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Chu Trạch hỏi ngược lại.

"Sao mà khó." Lão già Chu Nho thở dài, "Muốn có được sự coi trọng của thánh nhân, ban tặng thân phận cho ngươi, thì chỉ có thể thử cách này."

Chu Trạch gật đầu nói, "Vậy thử một chút đi."

Lão già Chu Nho đi đến cửa văn miếu, nhìn vào bên trong và thổi ra một hơi dài, phía sau cửa liền truyền đến tiếng vang "Răng rắc", là tiếng của khúc gỗ cài then rơi xuống.

"Ngươi hãy tiến vào trước, nói thật tốt với thánh nhân, ta sẽ vào sau, lão già này sẽ sắp xếp cho ngươi."

Chu Trạch đưa tay đẩy cửa ra, nhìn bên ngoài lão già Chu Nho, có chút bất động bèn kỳ quái nói:

"Ông không vào trong cùng với tôi à?"

"Chê cười, ta chỉ là một kẻ tay sai, nào dám gì mò mẫn đến trước mặt thánh nhân, trên người ngươi có nửa thân phận viên chức, nên có thể tiến vào."

Chu Trạch do dự một chút, mở rộng cánh cửa, chậm rãi đi vào.

Lão già hai tay nhẹ nhàng đóng cửa, cửa gỗ lại lần nữa khép kín.

"Nói chuyện cùng với các thánh nhân!"

Sau đó lão già lấy ra một điếu thuốc ngậm lấy trong miệng, rồi tự mình từ từ thắp điếu thuốc.

Hút xong một điếu thuốc, lão già lại cười cười, tự mình ra sức sức gõ chiêng!

Chỉ nghe một tiếng vang giòn,

Lão già lại quát lớn:

"Thiên can vật táo, coi chừng những vật dễ cháy!"

Ngay sau đó,

Lại thêm một tiếng chiêng vang lên:

"Thiên can vật táo, cẩn thận những thứ dễ cháy!"

Lão già vừa gõ chiêng vừa hô trước cửa văn miếu, từng điệu nhảy của lão càng ngày càng tiến xa, giống như đang nhảy về hướng Đông Bắc.

Hắn dáng người thấp bé, nhảy về phía trước thể hiện dáng vẻ chân thành.

"Tiểu tử, ngươi lại tiếp tục cùng thánh nhân trò chuyện, hứa hẹn nhiều vào, lão phu giúp ngươi đạt Thiên Thính!"

Lão già Chu Nho hướng về văn miếu hô trong cuống họng.

"Được, tiền bối vất vả rồi."

Chu Trạch đứng đằng sau cửa nói lớn.

"Không cực khổ, không cực khổ, về sau ngươi chỉ cần thỉnh thoảng mang khói lửa đến cho ta là được rồi, lão phu không có hậu thế, nên hương hỏa cũng không có, hiện tại chỉ nghĩ đến việc được điếu thuốc cũng thấy rất khó khăn.

Văn miếu cũng không phải thiếu ăn, nhưng đồ trước mặt thánh nhân, ta có lá gan cũng không dám đụng vào."

Lão già Chu Nho cười to "Ha ha",

Sau đó tiếp tục vui sướng gõ chiêng.

"Thiên can vật táo, cẩn thận dễ cháy!"

"Bịch!" tiếng chiêng vang lên!

"Thiên can vật táo, cẩn thận dễ cháy!"

"Bịch!" tiếng chiêng vang lên!

Tiếng chiêng vang lên một sau đó trầm hẳn xuống,

Cùng lúc đó, lão già Chu Nho càng lúc càng chảy nhiều máu, nhiều đến nỗi thấm đẫm bộ quần áo trắng của ông đang mặc.

Ngay từ đầu,

Màu máu xuất hiện những đốm nhàn nhạt lốm đa lốm đốm, nhưng do cố gõ chiêng, máu bắt đầu lan tràn.

Bắt đầu xuất hiện dày đặc,

Đến cuối cùng,

Mỗi lần đánh lão già Chu Nho, xuất ra một mảng máu lớn, nhuộm luôn cả y phục của ông, dáng điệu ngây thơ chân thành cũng bắt đầu trở nên dữ tợn!

"Thiên can vật táo, tiểu! Tâm! Lửa! Đèn cầy!"

"Bịch!"

Chiêng vang lên một tiếng cuối cùng,

Lão già Chu Nho trong tay tràn đầy máu tươi thấm đậm cả chiêng, ông nhìn vào bên trong miếu, đồng thời hô:

"Thánh nhân trợn mắt rồi, tà ác sẽ chịu sự trừng trị!"

Hô xong một tiếng cuối cùng,

Cả người lão già bắt đầu run rẩy, như điện giật, thân thể trở nên mơ hồ thậm chí có thể ngã quỵ ngay lúc này

Nhưng ông vẫn suồng sã cười lớn, đồng thời hô tô:

"Thoải mái sao, hiện tại ngươi dễ chịu sao!"

"Không thoải mái."

Chu Trạch trả lời âm thanh vọng ra từ đằng sau cánh cửa.

"Không thoải mái là được rồi, hậu sinh, ta sẽ dạy cho ngươi thế nào là thế sự vô thường, lòng người khó đoán!

Lòng người khó đoán, huống hồ là quỷ!

Lão phu cũng đã có 60 năm công đức, nên sẽ thỉnh cầu thánh nhân giết chết ngươi!"

"Tôi và ông...có oán?"

Chu Trạch bên trong nói vọng ra mang theo chút khó hiểu.

"Thù? Đương nhiên là có!" thân thể lão già Chu Nho hốt hoảng, nhưng vẫn tiếp tục hô: "Lão phu không đi đầu thai, không đi luân hồi, không thể có cuộc sống!

Ngày đêm hầu hạ văn miếu, hầu hạ tổ tông,

Vì cái gì,

Còn không phải để góp nhặt âm đức cho đời sau, mong cho đời sau thêm phần khởi sắc sao!

Lão phu làm chuyện này vì tổ tiên đi qua đã từng gây tai họa xấu, thân thể cũng đã gầy đi, cho nên lão phu chỉ có thể ở lại nơi đây,tìm kiếm chút hương khói để tiếp tục!

Nhưng một năm trước, lão phu cuối cùng một đời, có một người con trai nối dõi, nhưng bây giờ không có gì hết!

Ngươi nghĩ ta 60 năm hầu hạ ra dáng vẻ thương hại này có ý nghĩa gì?"

Lão già Chu Nho khóc lóc hô,

"Hằng ngày ở cùng những bức tượng vô tri, thật sự có hứng thú sao?

Ha ha ha, ông trời có mắt, ngày ấy "tẩy cửa" tranh đầu hương, ta chỉ lườm ngươi một cái, cho ngươi một điếu thuốc.

Căn bản không nhìn ra được chuyện gì,

Ngày hôm nay vừa rồi để ta tính được một cái tốt, khứ ngươi cho sáu vị địa hoàng hoàn!

Ngươi để cho ta nhận ra rằng ngươi và ta đời trước có mối quan hệ không thể tách rời, với cái chết của ta trước đó!

Điều này do ngươi tạo, ngày hôm nay tự người đón lấy!

Lão phu dùng 60 năm công đức đổi cho người hồn ngươi hồn phi phách tán,

Ngươi đã rất có giá! Không lỗ!"

"Đời sau của ngươi, chết trên bàn giải phẫu?" Chu Trạch hỏi.

"Không, không phải chết trên bàn giải phẫu, chết trong một vụ tai nạn xe."

Lão già Chu Nho gạt lệ nói, tuy rất mơ hồ, nhưng nước mắt của ông, tuôn ra rất nhiều.

"Ta đời trước cũng không phải lái xe."

Chu Trạch cũng muốn nói đời trước mình cũng bị xe đâm chết.

"Cái tên say rượu khốn kiếp, hắn vốn đã chết, tuổi thọ cũng đã hết, nhưng do ngươi đã cứu hắn, nên hắn cũng sống được thêm nửa tháng!

Cuối cùng, đến lúc, bị tai nạn xe cộ rồi chết, nhưng lại làm liên lụy đến ta, cũng một chỗ trong tai nạn xe.

Ngươi nói,

Đây có phải nhân quả không?

Có phải do ngươi tạo nghiệp!

Có phải hay không do ngươi thiếu nợ!"

"Ngươi quả thực rất mạnh mẽ." Chu Trạch cảm thán nói.

Từ lúc bắt đầu báo thù tâm trạng phấn khởi sau đó dần bình tĩnh chợt phát hiện ra một việc cực kỳ lạ, theo lý thuyết ông ta có 60 năm công đức nên thỉnh một vị thánh nhân trong miếu mong ngài trợn mắt một lần.

Những ngày bình thường những bức tượng sẽ rất bất động, nhưng khi có quỷ xuất hiện trước mặt thì sẽ trợn mắt nhìn, cho dù là quỷ sai chính gốc cũng có thể đem đi trấn giết, huống chi Chu Trạch không phải là quỷ sai chính gốc?

Trước mắt Chu Trạch chỉ cần thánh nhân liếc nhìn một cái, hồn phách sụp đổ, linh hồn sẽ phiêu tán, đang chấp nhận nỗi đau lớn sao?

Nếu như thế thì mỗi lần đáp lại thì giọng điệu phải nhẹ hẳn đi chứ?

Này không đúng,

Này không đúng!

"Ngươi làm sao không bị gì, làm sao không xảy ra việc gì!"

Lão già Chu Nho bỗng nhiên quát,

Ông ta cảm thấy 60 năm công đức sắp bị chôn vùi!

Chu Trạch từ đằng sau bức tường đi ra,

Nhìn lão già Chu Nho.

Văn miếu thờ được vây quanh bức tường hình chữ nhật, khi nói chuyện Chu Trạch đứng ở một bên tường vây bên ngoài, cho nên lão già Chu Nho ngồi ở cửa chính nghe, giống như Chu Trạch đang đứng ở trong miếu trả lời chính mình vậy.

Lão già Chu Nho cả người như bị điện giật, vẻ mặt không dám tin Chu Trạch đang đứng bên ngoài văn miếu,

"Ngươi như thế nào ở bên ngoài, như thế nào mà đi ra được!"

Chu Trạch hướng về đằng sau chép miệng, nói:

"Ngươi ở đây lăn lộn lâu như vậy,

Cũng không biết nơi này có thể đi cửa sau sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.