Mặt trời chiều lười nhác khuất sau ngọn cây. Ve sầu bắt đầu gáy, du dương êm tai.
Lạc thành. Mộ Dung phủ.
Thanh bạch ngọc chiết phiến trên tay nhẹ nhàng lay động, tóc đen như mực, nguyệt bạch khinh sam, nam tử tựa người vào ghế tựa lông điêu, nhàm chán cùng vài thương gia nói vài câu khách sáo vô vị.
“Công tử gia.” Ngoài cửa, một nữ tử áo đỏ chầm chậm bước vào, nói cười khoan thai, áo lụa hỏa hồng bằng sa mỏng lộ ra dáng vẻ câu nhân.
Lão bản bụng phệ chăm chú nhìn Phượng Dao đang hướng Mộ Dung Linh tiến đến, cúi người bên tai y nói nhỏ vài câu.
Đào hoa phượng nhãn lập tức lộ ra vẻ vui mừng, rồi nhanh chóng khôi phục lại như trước. Hơi hơi mỉm cười, hướng về những người còn lại, nói: “Bản công tử hôm nay còn có chuyện quan trọng, tiếp đãi không chu toàn, mong các vị thứ lỗi.”
“Ha ha, Mộ Dung công tử là vội vàng đi gặp tình nhân sao, không biết là cô nương nhà nào phúc khí như vậy?”
Mộ Dung Linh chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, xem như là ngầm đồng ý.
“Mấy người chúng ta không làm phiền nữa, cáo từ.”
“Người đâu, tiễn các vị lão bản.”
“Dạ.”
Khách đã vãn. Mộ Dung Linh lại nhìn nàng, hỏi: “Hắn đến rồi? Người đâu?”
Phượng Dao che miệng khẽ cười: “Công tử gia còn sợ người chạy mất hay sao? Đang ở Vãn Phong đình —— công tử gia?” Lời còn chưa dứt, bạch ảnh trước mắt đã đi khuất từ lâu.
Nắng chiều ấm áp, khói tỏa lững lờ, thật giống như đang ở chốn bồng lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568558/quyen-2-chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.