Linh đài chính là thần đài chí cao vô thượng của Huyền quốc, không phải người trong hoàng tộc thì không thể vào, Huyền Kính chỉ lệnh cho số ít người hầu cận ở dưới đài chờ lệnh.
Vừa lên đến linh đài, Huyền Dục không nói một lời, bắt tay vào làm việc tế tự. Thánh hỏa đốt lên, hai tay y nâng bình hoa hạc bằng thanh đồng, cẩn thận đem máu dê bò hiến tế rót vào, kéo vạt áo lên, quỳ gối trên đài, miệng lầm rầm cầu khẩn.
Huyền Kính đứng một bên lạnh lùng nhìn, nói: “Làm đúng là giống thật, được rồi, không cần kéo dài thời gian nữa, trực tiếp tuyên bố thôi.” Từ trong tay áo rút ra một cuộn minh hoàng chỉ văn ném cho y.
Huyền Dục dừng lại, mở mắt liếc chỉ văn một chút, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, ánh mắt yếu đuối hèn mọn đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Huyền Kính, mang theo ý cười châm chọc.
Huyền Kính trong lòng hơi kinh hãi. Người này… Chẳng lẽ là…
Huyền Dục chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn hắn, mỉm cười đem chỉ văn bỏ vào lò lửa, lửa chợt bùng lên, còn lại vài sợi than tro tan biến vào trong cuồng phong.
“Ngươi… Huyền Dục!”
“Không ngờ phải không, hoàng thúc.” Huyền Dục sửa lại ống tay áo một chút, chậm rãi bước tới, đôi mắt hơi híp lại, cười nói: “Đoán xem, trẫm là người hay quỷ đây?”
Huyền Kính bỗng nhiên lui hai bước, khó mà kìm được run rẩy, chuyện quỷ thần mặc dù khiến người ta cảm thấy khó tin, nhưng ngày đó chính mình tự tay đẩy y xuống, bây giờ bỗng nhiên xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568555/quyen-2-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.