Đêm đó, Nghi Lai khách sạn.
“Ngươi nói… cha con Văn Thuyên Mạt sao?” Huyền Dục nhẹ nhàng buông vành tai Lưu Vân, con ngươi đen nhánh lấp lánh một tia lưu quang.
Lưu Vân túm được móng vuốt của người nào đó đang không ngừng khiêu khích bên trong lý y, nói: “Ngươi định làm sao bây giờ?”
Huyền Dục khẽ cười, hôn lên cổ hắn một cái, nói: “Đã có người ở bên trong, dĩ nhiên là phải lợi dụng rồi.”
“Làm sao lợi dụng?” Lưu Vân hơi nghiêng người sang, môi mỏng như có như không lướt qua gò má của y.
“... Bí mật thả hắn, hắn chắc chắn sẽ lại trốn về chỗ Hạng Du, phái người lặng lẽ theo dõi, đến lúc đó dùng tín vật của ta, để Hạng Du bí mật lĩnh binh trở về thành, giúp ta một chút sức, khả năng thắng của chúng ta liền lớn hơn.”
Lưu Vân suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Ngươi tính toán không tồi.”
“Ha ha, ngươi cho là vậy?”
“... Ừm...”
Đêm đó, mấy tên thị vệ canh giữ Văn Ngọc Tiêu tựa hồ ngủ đặc biệt sâu, Văn Ngọc tiêu chớp lấy thời cơ, ung dung trốn thoát, lần thứ hai mất tích. Chỉ là, hắn có cẩn thận đến đâu cũng không phát hiện nhất cử nhất động của mình từ lâu đã lọt vào mắt Ma Yết.
Hôm sau, lúc ăn sáng, lại là lúc Lưu Vân thấy đau đầu nhất.
Đại sảnh Nghi Lai khách sạn người đến người đi, có chút ầm ĩ, mà một bàn nọ mặc dù có ba người ngồi, lại yên tĩnh lạ kỳ.
Lưu Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm từng hạt cơm, chậm rãi ăn cháo. Lưu Tiêu ngồi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568553/quyen-2-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.