Trăng đã lên cao, gió thổi mây bay, nguyệt quang xuyên thấu qua mây mờ, nhẹ nhàng rải xuống đường mòn trong rừng, tuyết tan sương đọng.
Hai người bước chầm chậm trên đường hẹp quanh co, ánh trăng chập chờn, bóng đổ thành đôi.
Thệ Thần thay Lưu Vân vén tóc dài lên, cột lại ở bên dưới mũ, xúc cảm như tơ lụa khiến tâm Thệ Thần khẽ động, chợt trầm thấp cười nói: “Còn nhớ khi đó ta chải tóc cho ngươi không?”
Lưu Vân hơi ngẩn người, gật đầu.
“Ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?” Lưu Vân khẽ chớp mắt, một lúc lâu mới nói: “Sau này mới biết.”
Thệ Thần lông mi hơi rũ xuống, không biết là mừng rỡ hay thất vọng, chỉ nhẹ nhàng cười: “…Lúc đó, ta cho là ngươi tỏ tình với ta.”
“Hả?” Lưu Vân tròn mắt, sờ sờ mũi.
“Ha ha,” hiếm khi thấy Lưu Vân lúng túng, Thệ Thần khẽ mỉm cười, “Ta mặc dù biết rõ ngươi không biết, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ biết bao nhiêu…”
Nói tới đây liền không nói gì thêm nữa, chỉ còn lại ý cười nhàn nhạt, ý tứ cũng đã tan dần.
Lưu Vân dừng bước, quay sang nhìn thẳng vào y.
Thệ Thần vẫn mỉm cười, nhìn lại đôi con ngươi long lanh như hai viên hắc diệu thạch của hắn, nhỏ giọng: “Sao vậy?”
“…Tại sao lại thích ta?”
Thệ Thần ngẩn ra, không ngờ hắn lại hỏi trực tiếp như vậy, không khỏi mỉm cười: “Nếu có thể nói ra được, đã không gọi là “thích” rồi.” Y hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng rạng ngời rực rỡ, nửa khuôn mặt đẹp như ẩn như hiện dưới ánh trăng ôn hòa.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568549/quyen-2-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.