Đêm đó, gió thổi muộn.
Mộ Dung Linh nằm ở trên ghế phòng khách, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Tên Huyền Dục kia, ỷ chính mình”trọng thương chưa lành”, chiếm lấy Lưu Vân không nói, lại còn chiếm luôn giường của y! Hừ! Cái tên giả dối! Đã lâu như vậy rồi, bị thương nặng hơn nữa cũng đã lành! Lưu Vân ở đó, dáng vẻ như sắp chết đến nơi, Lưu Vân vừa đi, lại cùng y mắt to trừng mắt nhỏ! Thực sự là... Không thể nào nhịn được nữa!
Mộ Dung Linh càng nghĩ càng giận, dứt khoát ngồi dậy, mắt phượng nhắm lại, quyết định chủ ý, liền đi lên lầu.
Trong phòng tỏa ra một luồng huân hương nhàn nhạt, có tác dụng an thần, là Lưu Vân sợ Huyền Dục gặp ác mộng cố ý dùng. Trên giường, hai người ngủ rất say.
Sau khi Mộ Dung Linh tự luyện 《 Lăng Kiếm ngọc quyết 》, mặc dù vì không muốn luyện lại tâm pháp, nội công không tiến bộ, nhưng bàn về chiêu thức cũng học được mấy phần, một trong số đó chính là khinh công càng tốt hơn trước. Nếu y muốn không bị người phát hiện, ngay cả Lưu Vân cũng không thể nào biết được hành tung.
Mộ Dung Linh rón rén bò lên trên giường lớn rộng rãi, ôm lấy Lưu Vân mỉm cười ngủ.....
Sáng sớm hôm sau.
Lưu Vân là bị đánh thức.
So với có người ở bên tai trái la hét còn phiền phức hơn chính là cái gì?
Đó chính là còn có người ở bên tai phải kêu to.
“... Mộ Dung Linh! Ngươi ở đây làm gì?” Huyền Dục đôi mắt bán mị, âm trầm nhìn chằm chằm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568547/quyen-2-chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.