“Nhiều quá sao? Vậy thì mười con, không thể ít hơn nữa.” Lưu Vân ‘tốt bụng’ nói.
“Ngươi…được…được lắm!” Tiêu Dao hung hăng lườm hắn một cái, phất tay áo, chớp mắt liền biến mất vào rừng cây.
“Không biết Ngự công tử là có ý gì? Xin cứ nói thẳng. Dù thế nào cũng sẽ không phải vì chơi vui thôi.” Địch Trần nhìn thẳng vào mắt Lưu Vân, lạnh nhạt hỏi.
Lưu Vân bí hiểm nhìn lại gã, đùa: “Nếu ta thật sự là vì chơi vui thì sao?”
“Ngươi thật không coi ai ra gì rồi!” Túc Nguyệt mày kiếm dựng lên, rút kiếm hướng Lưu Vân đâm tới. Nhìn khuôn mặt tươi cười thiếu đánh kia, gã thật sự có ham muốn đập cho tơi tả. Địch Trần ngăn cản cả buổi, rốt cục không cản nổi.
Lưu Vân thoắt ẩn thoắt hiện, hai người rất nhanh nhảy ra ngoài đình, trong nháy mắt đánh nhau hơn mười chiêu.
Túc Nguyệt dốc lực, khiến Lưu Vân không thể không công nhận danh xưng Thiên hạ nhất tuyệt. Chỗ mũi kiếm lướt qua thoáng chốc trở nên hỗn loạn một mảnh, cành lá rơi rụng cộng thêm đất đá mù trời. Lưu Vân bỗng nhiên cảm giác như vừa có lốc xoáy cuốn qua. Chẳng trách những bang phái bị diệt môn ngày trước, bị xóa sổ liền không để lại tàn tích gì, hóa ra đều do sức công phá mãnh liệt này.
Dù vậy, kiếm Lưu Vân vẫn không ra khỏi vỏ, chỉ thủ thế, không tấn công. Túc Nguyệt tốc độ rất nhanh, Lưu Vân liền nhanh hơn hắn. Nếu ngày ngày đều tiếp tục như vậy, khinh công của hắn e là lại tiến thêm một tầng. Lưu Vân có chút hoảng hốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-qua-vu-luu-van/1568527/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.